Tiêu Đề: Oan gia ngõ hẹp?!
Tiểu Bạch Thái vừa dứt lời thì lại nhận thêm một cú đấm của Tiểu Mộc Đầu.
“Mẹ nó, cậu trèo đèo lội suối đến gặp chúng tôi hay là chúng tôi bay mấy ngàn dặm đến tìm cậu vậy hả?” Tiểu Mộc Đầu tức giận nói.
“Làm như cậu bay từ đế đô tới đây để thăm mỗi mình tôi vậy!” Tiểu Bạch Thái chua xót nói, dáng người của cậu cao, gầy, mái tóc cạo trọc, mặc quần jean, áo phông đen, bên ngoài khoác áo cao bồi, còn đeo một chiếc túi trên vai.
Vừa nói xong những lời này thì Tiểu Mộc Đầu lại muốn đấm cậu ta một cái: “Này, nhìn xem, mấy năm chúng ta không gặp nhau, cuối cùng gặp đâu không gặp lại hẹn gặp ở nơi xa xôi này, không phải vì cậu thì vì ai, Lục Tiểu Vũ còn…”
“Này Tiểu Bạch Thái đến rồi đấy à, ôi trời ơi, tên nhóc này còn cao hơn cả tôi.” Một giọng nữ vang lên, cắt ngang lời nói của Tiểu Mộc Đầu.
Tiểu Bạch Thái nhỏ nhìn về phía cầu thang gỗ, nhìn thấy một cô gái dáng người cao gầy, đầu đội khăn, mặc áo len lông màu chàm, cô từ từ nghiêng người bước xuống bậc thang.
Cô gái đi giày vải, quần bò rách, đôi chân thon thẳng như bút chì lộ ra, phần thân trên mặc một chiếc áo len dệt kim mỏng, tay áo lồng đèn, cô đeo một chiếc dây chuyền làm lộ ra chiếc cổ mảnh mai.
Gương mặt xinh đẹp này cứ như đứa trẻ ba bốn tuổi vậy.
Tiểu Bạch Thái nhìn lúc lâu không thể rời mắt, dù trước đó cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Khóe miệng Lục Tiểu Vũ cong lên lộ ra ý cười, ánh mắt thẳng thắn nhìn về phía anh chàng đẹp trai cách đó không xa, bây giờ đã cao hơn cô một cái đầu rồi.
Tiểu Bạch Thái nhanh chóng lấy lại tinh thần, cậu giương môi lên, lộ ra hai hàm răng trắng, cậu nói: “Chị Vũ, cho chị nói lại đó, là ai cao hơn ai vậy hả?”
Bước đến gần hơn một chút, cô cũng chỉ cao đến vai Tiểu Bạch Thái mà thôi.
Ba bốn năm trước, Tiểu Bạch Thái không cao bằng cô.
Thằng nhóc cao hơn nhưng cũng đen hơn trước, cổ có yết hầu, không còn vẻ ngây thơ của đứa trẻ nữa, nhìn ra dáng người lớn lắm rồi.
Vài năm thôi mà ba đứa nhóc đã thay đổi như vậy.
“Này, dám bắt bẻ cả chị Vũ đây hả? Xem ra thằng nhóc cậu chán sống rồi!” Lục Tiểu Vũ duỗi thẳng chân, đá vào chân cậu nhóc một cái, giống như lúc bé cô hay dạy dỗ vậy.
“Ủa, sao cạo hết tóc rồi, nhìn xấu chết đi được, cậu nhìn mái tóc của Tiểu Mộc Đầu xem, xấu quá xấu quá!” Lục Tiểu Vũ lại chê bai.
Tiểu Mộc Đầu từ nhỏ đã biết làm điệu rồi, tóc tai không màu này cũng màu kia, còn nhuộm vài sợi màu bạc làm điểm nhấn nữa chứ, nhìn là biết một thiếu gia rồi.
Tiểu Bạch Thái cười cười, khi cười núm đồng tiền hiện lên nhàn nhạt, cậu đưa tay sờ sờ đầu mình: “Thủ trưởng Thái của nhà em không cho để dài!”
“Ừm, trời cũng tối rồi, hay là sau này cứ gọi là Tiểu Hắc Thái đi.” Lục Tiểu Vũ khoanh tay nhìn cậu nhóc mà nói.
Tiểu Bạch Thái im lặng, chị vui là được rồi.
Dù sao thì Tiểu Bạch Thái cũng là chị đặt mà.
Họ đang nói cười rôm rả thì tiếng chuông cửa vang lên, ba người xách vali bước vào, quản gia nhà Tiểu Mộc Đầu lập tức bước tới chào đón họ.
Khi nhìn thấy bốn chàng trai cô gái trẻ đẹp như hoa đứng trong sân được trang hoàng như chốn thần tiên, Lâm Dương thoạt nhìn đã mê rồi, nhìn lần hai cô như phát điên lên.
Dù là đi tới đâu, đứng trong một tốp trai đẹp hay sao chăng nữa, cô vẫn dễ dàng tìm thấy bóng dáng một người.
Cái gì gọi là oan gia ngõ hẹp!
Thì ra đây chính là…
Sau đó cô mới hiểu tại sao Khương Dao Dao một hai là muốn ở khách sạn chứ không về căn nhà cũ của mình.
Hóa ra cô ta biết đám người Lục Tiểu Cổn đang sống ở đây.
“Diệp Nhất Mộc, thật trùng hợp, mọi người cũng ở khách sạn này à?” Khương Dao Dao đến gần Tiểu Mộc Đầu, cười nói.
“Khách sạn này là một trong những khách sạn do nhà chúng tôi mở ra, tôi là quản gia ở đây, Lục Tiểu Vũ!” Tiểu Mục Đầu vẫn còn đang nói chuyện thì quay lại thấy cậu cả Lục đã tiến lên ngỏ ý xách vali giúp cho đầu bát up rồi
Lúc trước ở nước ngoài Tiểu Thất cũng đã đề cập tới, Tiểu Bạch Thái đưa cho Lục Tiểu Vũ một chiếc nhẫn, nói rằng, lớn lên sẽ cưới cô, Lục Tiểu Vũ trả lời, bọn họ chỉ là anh em tốt thôi, sau đó Tiểu Bạch Thái liền theo cha mẹ ra nước ngoài tận ba bốn năm.
Lục Tiểu Cổn thì chính xác là phiên bản nhỏ của anh Kiêu, giống y cái khuôn đúc ra, không hề nghi ngờ.