Tiêu Đề: Em có thể đi cùng anh không?
Rất nhiều người biết Lâm Dương, bởi vì cô ấy cũng sống trong đại viện, nhưng biết thì biết, cô chỉ là người Khương gia nuôi dưỡng, không phải là con cháu Khương gia, một đưa trẻ mồ côi mà thôi.
Nghe Khương Dao Dao nói, cô ấy ờ đại viện không có lấy một người bạn, tất cả đều xa lánh cô ấy.
Tuy nhiên, cô gái với dáng người thấp bé và gần như không có cảm giác tồn tại này thực sự đi thẳng về phía Lục Chiến Qua, ngay cả Khương Dao Dao từ trước đến giờ trước mặt bạn học chưa bao giờ tiếp cậu anh ấy.
Đèn trên sân bóng rổ sáng như ban ngày, Khương Dao Dao ở cách đó không xa cũng nhìn thấy cảnh này.
“Khương Dao Dao, Lâm Dương này sao lại muốn tiếp cận Lục Chiến Qua vậy? Anh ấy có để ý cô ấy không?”
“Dao Dao, cậu mau tuyên bố chủ quyền đi!”
Bạn học cùng đi với Khương Dao Dao vì cô nói lời công bình.
“Anh Lục đương nhiên không để ý cô ấy rồi!” Khương Dao Dao tức giận nói, Lâm Dương thúi này muốn làm gì chứ?
Sao cô ta không về nhà, chạy đến sân bóng làm gì chứ?
“Anh Lục nói không muốn làm ảnh hưởng đến tôi, tôi cũng không muốn thành tiêu điểm của cả trường!” Khương Dao Dao rất lí lẽ nói.
Lúc này, bọn họ nhìn thấy Lâm Dương đứng bên cạnh khán đài bóng rổ.
Sau khi vén gấu áo lên lau mồ hôi, Lục Tiểu Cổn ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Dương đang đứng bên cạnh giá bóng nhìn mình.
Trong ấn tượng của tôi, đây là lần đầu tiên cô chủ động đến tìm anh.
Lục Tiểu Cổn có cảm giác thụ sụng nhược kinh.
Xung quanh sân bóng cũng đứng không ít bạn nữ cũng đang nhìn bọn họ.
“Học trưởng Lục!” Lâm Dương lớn tiếng gọi.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, bởi vì không có cô gái nào dám nói một lời với học trưởng Lục.
Đang lúc mọi người nghĩ học trưởng căn bản không để ý đến cô ấy thì thấy anh ấy đi về phía cô gái sau đó cuối đầu nhìn cô.
Lâm Dương ngẩng đầu nhìn người cao hơn mình rất nhiều hỏi, “Học trưởng Lục, tôi nay anh có về đại viện không? Có thể đi cùng tôi không?”
Đi cùng cô ấy, có ai dám bắt nạt cô ấy sao?
Dưới ánh đèn, Cổn gia cao lớn lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên.
Anh cả người đầy mồ hôi, duỗi bàn tay to ra xoa xoa đầu cô, dùng lực làm đầu tóc cô rồi tung lên, sau đó đi trước một bước, đồng thời anh kéo cánh tay Lâm Dương, giống như anh trai kéo em gái nhỏ của mình đi.
Một kéo mộ đi, nhìn rất thân thiết.
“Học trưởng Lục, anh làm rối tóc tôi rồi!” Lâm Dương nhỏ giọng phàn nàn.
Làm như cô là chó nhỏ vậy!
Trên thực tế, cô chỉ sợ anh sẽ phớt lờ cô, nhưng với “giao tình” của bọ họ, anh sẽ không phớt lờ làm cô xấu hổ đúng không? Cho nên cô mặt dày thử một chút.
Cách đó không xa, Khương Dao Dao và những người bạn của cô đã chết lặng khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Đặc biệt là Khương Dao Dao, nhìn như bị người ta đánh vào mặt một cái.
Lúc nãy còn chắc chắn nói Lục Chiến Qua sẽ không để ý gì đến Lâm Dương!
“Dao Dao, đây là chuyện gì đấy?” Bạn của Khương Dao Dao ngây ngốc hỏi.
“Học trưởng Lục và Lâm Dương sao mà thân thuộc quá vậy? Quan hệ của bọn họ rất thân thiết nha!” Một cô gái nhìn bọn họ đi xa dần mở miệng hỏi.
Những lời này chẳng khác gì đâm một nhát dao vào trái tim của Khương Dao Dao!
“Tôi, tôi… mọi người đều là ở cùng đại viện, học trưởng Lục là muốn cho cô ấy mặt mũi thôi!” Khương Dao DAo cứng miệng nói, lúc nói lời này bản thân cô cũng cảm thấy xấu hổ bởi vì Lục Chiến Quá trước tời này chưa từng để ý cô ta.
Bạn học khác:….
Không phải lúc nãy cô khẳng định anh ấy không để ý đến Lâm Dương sao…
Khương Dao Dao trừng mắt nhìn hai người bọn họ đi về bãi để xe đạp.
Lâm Dương đứng một bên nhìn anh lấy một chiếc xe đạp đắt tiền mà còn không có khóa nữa, cũng đúng, ai mà dám trộm xe của Cổn gia chứ!