Tiêu Đề: Nha đầu này thật ngoan.
Quả nhiên trong hộc tủ của Lâm Dương có một bao lì xì thật dày.
Đây là ông nối hôm qua đưa cho cô, ông nội đối với cô rất có lòng, thường cho cô tiền, mà cho còn nhiều như thế. Tuy rằng ông nội nói đây là tiền trợ cấp của Lâm Dương, là tiền trợ cấp của bộ đội khi cha mẹ cô hi sinh.
Nhưng cô biết chắc là ông nội cố ý nói như thế.
Ông lại đối xử tốt với một người ngoài mà hà khắc với cháu ruột của mình.
Cho nên cô lấy tiền này thì tính là gì chứ.
Một sấp tiền dày không có số hiệu đánh dấu, Khương Dao Dao nhìn cửa phòng tắm, nhẹ tay rút, cũng không dám lấy nhiều, tránh để cô biết được mất tiền.
Nhưng mà cho dù phát hiện mất tiền thì cô ta lấy bằng chứng gì để chứng minh là cô làm chứ.
Khương Dao Dao tham lam lấy thêm một chút bỏ vào trong túi, vỗ vỗ ngực sau đó cô giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, ngồi xuống sô pha chờ Lâm Dương.
Lâm Dương đi ra thấy Khương Dao Dao đem nước trái cây đến thì không cho cô ta sắc mặt tốt, trong lòng nghĩ không biết trong nước cô ta có bỏ thuốc gì vào không, sắp thi rồi, cô không thể không đề phòng.
"Chị Dao Dao, cám ơn chị đã mang nước cho tôi, đế đó lát nữa tôi uống!” Lâm Dương nói, trong nhà này nên lịch sự thì cô sẽ lịch sự, tránh để Khương Dao Dao bắt được điểm yếu.
Để cô ngoài ý muốn chính là Khương Dao Dao không cần cô uống xong ly nước mà đứng dậy đi ra ngoài.
Vô sự ân cần, không gian thì cũng là trộm.
Đặc biệt là đóa bạch liên hoa như Khương Dao Dao!
Từ khi trở mặt nhau, cô ta trong nhà trước mặt người nhà, đặt biệt là trước mặt ông giả vờ thân thiết với cô, nhưng sau lưng lại tìm người chặn đường cô, trước mặt bạn bè thì giả vờ, nhưng mà hiện tại mọi người đang hoài nghi tài nữ như cô ta thực tế chỉ là bao cỏ.
Mở tủ ra, Lâm Dương cầm lấy bao tiền chuẩn bị đi ngân hàng gửi tiền vào thể.
Ông nội không sự dụng thẻ ngân hàng, cho tiền cô đều là tiền mặt.
Lâm Dương đếm lại ba lần thì xác định số tiền một vạn đã mất hai ngàn rưỡi.
Cô tức giận nắm chặt tay đi ra cửa, đi đến cửa phòng thì bình tĩnh dừng lại.
Tuy rằng chắc chắn tiền của cô là do Khương Dao Dao trộm, nhưng mà cô không có chứng cứ, cho dù có đối chất thì Khương Dao Dao cũng chối ngay thôi.
Cô ta vì biết cô không có chứng cửa nên mới dám trắng trợn trộm tiền của cô như thế.
Ông nội Khương có đứa cháu như thế quả thật bôi nhọ một đời anh minh.
Lâm Dương đi về bạn học mở máy tính lên, lên tranh mua sắm, cô phải tìm cách tìm được chứng cứ bắt được Khương Dao Dao trộm tiền của cô.
Số tiền còn lại , cô cố ý không mang đi gửi mà để lại hộc bàn để làm mồi nhữ.
…
Trước ngày thi chuyển cấp một ngày, buổi sáng buổi chiều ôn tập hai tiếng thì không học nữa, khi trời tối thì cô đi ra sân tập của đại viện chạy bộ.
Chạy mệt thì về nhà cố gắng ngủ sớm.
Chạy đi chạy lại, chỉ thấy một quả bóng rổ lăn đến chân cô, nhìn nhãn hiệu quả bóng cô liền biết là ai ném, liền ngoan ngoãn như con chó nhỏ nhặt lại bóng đem trả cho người ngồi trên bật thềm toàn thâm mồ hôi.
“Nha đầu, thật là ngoan!” Dưới cột cờ, Cổn gia đang ngậm điếu thuốc trong miệng như một tên lưu manh, híp mặt nhìn Lâm Dương ôm trái bóng đi về phía này.
Khi chạy, cô buộc tóc lên hết, tóc mái kẹp lại bằng kẹp tóc, lộ ra vầng trán mịn màng, rất nữ tính, cô mặc một chiếc áo nỉ màu hồng hơi mỏng, có thể nhìn rõ những đường cong tinh xảo.