Tiêu Đề: Dương Dương, đây là cái gì?
Dì Uông vì tìm chứng cứ chứng minh mình trong sạch thì rất tích cực.
Dì sao thì nước trái cây cũng là cô ta pha chế.
Lâm Dương đứng trước cửa phòng, nhing dì Uông không ngừng lục lọi hộc tủ của mình nhưng không mở ra được vì bị khóa rồi.
“Các người đừng có động vào đồ của tôi, các người không có tư cách đụng vào” Lâm Dương tức giận nói.
Tuy rằng cô mói có 15 tuổi, bình thường không gây chuyện nhìn rất chín chắn, nhưng cũng không có nghĩa là có thể bắt nạt cô.
“Đừng nói chuyện này không phải tôi làm, cho dù có làm, các người cũng không có tư cách lục xoát phòng của tôi, chỉ có cảnh sát mới có quyền làm, các người lấy tư cách gì lục xoát đồ của tôi” Lâm Dương đi lên phía trước tức giận nói,
“Lâm Dương, cô là đang dọa nạt ai, nếu chuyện này báo cảnh sát thì hay lắm sao, đến lúc đó, cô sẽ bị bắt đi trại giáo dưỡng!” Khương Dao DAo đi lên trước lau nước mắt phản bác.
“Đúng đo, Dương Duong, nếu con không có làm, con để chúng tôi kiểm tra đi, cũng là vì con và dì chứng minh mình thanh bạch, phòng của dì cũng bị lục xoát rồi!” Dì Uông nhìn Lâm Dương vội nói.
“Dương Duong, đem học tủ này mở ra, để chúng tôi xem xem có được không?” Di uông lại nói.
“Cái học tủ này bị khóa lại, chắc chắn bên trong có vấn đề!” Ánh mắt Khương Dao Dao như tai X quang nhìn chằm chằm học tủ dường như biết bên trong có gì vậy.
Biểu tình của cô ta bị Lâm Dương nhìn thấy.
“Các người cảm thấy, nếu tôi thật sự bỏ thuốc thì sẽ lưu lại để cho các người bắt được sao? Mà không phải là hủy thi diệt tích sao? Chị Dao Dao, sao chị lại khẳng định trong phòng tôi có chứng cứ chứ?” Lâm Dương phản bác, ngữ khí đầy châm biếm.
Có thể nói, chuyện này là Khương Dao Dao hãm hại cô, đồng thời khẳng định cô ta đã bỏ gì vào trong học tủ.
“Các người dừng lại cho tôi, tôi hiểu rỏ Dương Dương là người như thế nào, các người không có tư cách đụng vào đồ của nó” Ông nội Khương đi lên tức giận nói.
“Cha, lục thì cũng đã lục rồi thì cần làm cho rỏ luôn, không lẽ đi báo cảnh sát, nếu như thế, Dương Dương cả đời này bị vết nhơ, mà bọn nhỏ buổi chiều còn thi nửa” Mẹ Khương Dao Dao nói, cũng đi vào theo.
Bọn họ và Lâm Dương không phải người thân, bình thường cũng ít qua đây, nhưng quý nữ nhà họ gặp chuyện như vậy, đương nhiên là phải giúp con mình rồi.
“Ông nội, để chứng minh con trong sạch, con mở hộc tủ ra” Lâm Dương thở dài nói, cô đi đến bồn hoa, từ dưới đấy lấy ra chìa khóa mở hộc tủ ra.
Lúc này trong lòng Khương Dao Dao vui như nở hoa.
Kế hoạch của cô thật hoàn hảo!
Lâm Dương chắc chắn không biết, cô đã sớm biết chìa khóa để ở đâu rồi.
Lần trước có thể Lâm Dương phát hiện bị mất tiền, sau đó khóa tủ lại, cô ta sau này còn trộm tiền hai lần nhưng tiền mặt lại không nhiều, nên Lâm Dương mới không truy cứu
Lâm Dương đi đến hộc bàn, cho chìa khóa vào mở hộc tủ ra.
“Dương Dương không thể nào ngốc nghếch làm ra chuyện này được” Ông nối Khương lúc này vẫn còn rất tin tưởng cô.
Ông cụ tin tưởng cô như vậy làm Lâm Dương rất cảm động, sau này cô nhất định sẽ báo đáp ông.
Cô kéo hộc tủ ra.
“Dương Dương, đây là cái gì?” Dì Uông đi đến lấy một cái một cái bình màu trắng, trên đó viết “Tam Phệ Hồn” (chắc là tên loại thuốc an thần)