Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1560 - Chương 1560:

Chương 1560:

Tiêu Đề: Vẫn muốn dẫm lên Lâm Dương trước mặt các bạn học.

Bà cụ nhà họ Lục năm nay tám mươi chín, chin mươi tuổi rồi, bà phát bệnh Alzheimer cách đây vài năm, hay bị lú lẫn, giống như trẻ con vậy.

Mọi người đều rất yêu thương bà.

Mặc dù Cổn gia biết bà đang nghe lén nhưng hai mắt vẫn nhìn bà đầy yêu thương nhận lấy dĩa trái cây.

"Bà cố ngoan, đó là cháu dâu tương lai của bà, Suỵt, bây giờ giữ bí mật cho cháu né, chỉ có bà biết chuyện này thôi. Nào, chúng ta hãy móc nghéo đi” Lục Tiểu Cổn dựa sát vào bà cụ nói.

Lục Tiểu Cổn luôn lạnh lùng mà lại đi móc tay với bà cụ, bà cụ bị cậu dụ dỗ còn nhiệt tình móc tay với cậu nữa.

Đi xuống lầu, lão thủ trưởng hỏi, bà cụ che miệng lắc đầu, giữ bí mật cho tiểu tổ tông.

“Bị bán rồi còn giúp người ta đếm tiền, bà lão ngốc” lão thủ trưởng quạt quạt ghét bỏ nói.

Nhưng lại yêu thương hôn trán bà một cái.

Nghe nhân vật cấp thần giảng đề, vừa ăn hoa quả, Lâm Dương càm thấy nếu bài kiểm tra chiều nay mà làm không tốt thì sẽ có lỗi với phúc khí của bản thân.

Cùng ở một phòng với Cổn gia mà cô lại không tim không phổi nằm bò lên bàn mà ngủ, còn chãy nước dãi nữa.

Cô bình thường không như vậy, vì sao lại mỗi lần có cậu ở bên cô ngủ là chảy nước dãi.

Cô vội lấy tay lau lau miệng, lại trộm nhìn về phía người ngồi ở ghế sô pha.

“Tôi đã thấy lâu rồi” Cậu đột nhiên mở mắt ra nói.

Lâm Dương: mất mặt chết đi được.

Chỉ nhìn thấy cậu nhất cánh tay lên, nhìn đồng hồ nói, “Đi nhà về sinh rửa mặt cái đi, tài xế đang đợi ở dưới lầu đó”

“Học trưởng Lục, vậy quá làm phiền rồi, tôi ngồi xe buýt được rồi” Ăn một bửa cơm, ăn trái cây, anh còn giảng đề nữa tiếng nữa, giờ còn để tài xế đưa đi nữa.

Cái này gọi là thụ sủng nhược kinh.

Nhưng cái chính là cô nhận không nổi.

“Khách khí cái gì, vừa hay tôi có chuyện đi ra ngoài nên thuận đường” cậu nói không cho phép cô cự tuyệt.

Chiếc xe dừng cách trường thi mấy trăm mét là do Lâm Dương kiên quyết đòi như thế, bởi vì cô sợ bạn học nhìn thấy cô ngồi xe nhà Lục gia đến.

Lục Tiểu Cổn nhìn cô đi xuống.

Tuy rằng người trong nhà đều biết cô và Lâm Dương bất hòa, nhưng Khương Dao Dao biết chuyện xấu không truyền ra ngoài, người nhà cô, cho dù là ông nội cô đều không muốn để chuyện này truyền ra ngoài.

Chon nên cô ta ở trước mặt bạn học và thầy cô còn giả vờ.

Buổi chiều vẫn mặt dày đến trường thi.

“Khương Dao Dao, mặt của cô làm sao thế?” Bạn học cùng lớp nhìn thấy một bên mặt cô đỏ sưng lên liền hòi.

“Mẹ tôi nói tôi không làm tốt môn ngữ văn, tức giận đánh tôi, nhưng khi biết tôi bị Lâm Dương bỏ thuốc an thần thì lập tức xin lỗi tội ngay” Khương Dao Dao nói dối, còn ở trước mặt bạn học đạp Lâm Dương xuống.

Lâm Dương đang đứng gần đó chờ trường thi mở cửa liền nghe thấy những lời này.

“Khương Dao Dao, cô còn không biết hối cải sao! Hiện tại người của toàn trường đều biết cô trộm tiền của Lâm Dương, lại hãm hại cô ấy rồi” Hổ Bất Li đi lên trước thay Lâm Dương nói lời công bằng.

“Cô nói bậy, tôi bị ngốc hay sao mà làm hại chính mình” Khương Dao Dao vội cải lại.

“Tôi nói bậy, trên bảng thông báo trên của tường cũng dán lên rồi, Lâm Dương là bị hại, ai mà tung tin đồn thất thiệt lần nữa sẽ bị trường xử phạt” Hổ Bất Li lớn tiếng nói.

Cô đã chụp hình bảng thông báo đưa cho cô ta xem.

“Đúng đó Khương Dao DAo, chúng tôi đều biết chuyện rồi, cậu nói xem sao lại làm như thế?” Người bạn luốn chơi thân với cô ta nói.

Khương Dao Dao ngẩng ra, còn tưởng trước mặt bạn học và thầy cô biểu diễn, ai mà biết trường học đã biết chuyện này rồi.

Bình Luận (0)
Comment