Cô nghiêm túc trả lời: Cảm ơn hướng dẫn của Học trưởng Lục, Vật lý điểm tuyệt đối. Tổng điểm 574! Không thể vượt qua anh, lúc thi đại học sẽ quyết định vượt qua anh. (Biểu tượng nghịch ngợm)
Lúc này trong phòng tập quyền anh, Lục Tiểu Cổn đang mặc áo tập màu đen, cả người đầy mồ hôi, đọc tin nhắn Lâm Dương trả lời thì mỉm cười.
Cách đó không xa, bạn học Diệp Nhất Mộc đang để trần nửa người trên, đeo đôi bao tay màu đỏ nằm liệt trên sô pha, mệt như chó nằm thở dốc.
Trên một chiếc ghế khác, Lục Tiểu Vũ mặc áo tập màu đen quần đùi, giống như một nữ tu, đang bắt mạch cho Tiểu Bạch Thái.
Cô với Tiểu Bạch Thái tập luyện cùng nhóm.
“Ai da, mọi người nhìn kìa, nhìn khoa trương không kìa. Cư nhiên cười nha, thật đặt biệt, còn chưa cười với tôi lần nào nha!” Tiểu Mộc Đầu ngồi cách đó không xa nhìn thấy Lục Tiểu Cổn đọc WeChat lại cười thì chua giọng nói.
Một năm nay, cậu dùng mọi cách mà không thể tìm ra bạn gái của Cổn gia là ai.
Công tác bảo mật thật tốt a!
Ngón tay thon dài của Lục Tiểu Cổn cầm điện thoại, đưa tới bên khóe miệng, tươi cười nói.
Nhắn xong, Lục Tiểu Cổn thả điện thoại xuống, đi về phía đài đấu, đưa tay ra hiệu cho Tiểu Đầu Mộc lên đài.
Bạn học Diệp Nhất Mộc không tình nguyện lên đài, chỉ một lát sau đã bị Lục Tiểu Cổn đánh cho ôm đầu, không ngừng trốn chạy.
“Không chuyên nghiệp. Tiểu Bạch Thái, cậu lên đi!” Cổn gia cả người đầy mồ hôi trừng mắt nhìn Tiểu Mộc Đầu sau đó nhìn Tiểu Bạch Thái nói.
So với Tiểu Mộc Đầu “không biết cầu tiến”, bạn học Thái Dư Bạch vô cùng có ý chí chiến đấu.
Mấy năm nay, Thủ trưởng Thái ân cần dạy bảo nhiều nhất là một câu: “Ở trước mặt Lục Chiến Qua, tiểu tử con đừng để lão tử mất mặt. Cha hắn là từng là lính của lão tử. Có hiểu chưa? Cần thiết phải vượt qua hắn. Làm cho cha hắn Lục Bắc Kiêu tâm phục khẩu phục!”
Bạn học Thái Dư Bạch mỗi lần đều muốn hỏi lại cha mình một câu: Nếu con muốn cưới con gái của chú ấy thì sao?.
Nhưng lại không dám, sợ bị cha đánh chết.
“Tiểu Bạch Thái, giúp chị chiến đấu. Đánh chết anh ta!” Lục Tiểu Vũ ở dưới đài đấu khoanh tay trước ngực nói.
Ai ngờ, Lục Tiểu Cổn thản nhiên lên tiếng, “Đúng vậy, đem bản lĩnh mấy năm nay đồng chí Lão Thái dạy cho cậu mang hết ra đi.”
Kẻ mạnh xưa nay đều hy vọng, đối thủ càng mạnh thì càng lý thú.
Tiểu Bạch Thái cũng không khách khí, hơn nữa, Lục Tiểu Vũ đang ở dưới nhìn.
Hai đứa trẻ tuổi tác tương đương, thực lực như nhau cùng đấu quyền anh, nên rất nhiều người vây lấy xem.
*
Lâm Dương đi tới một góc, lặng lẽ mở tin nhắn thoại, dán điện thoại vào bên tai.
“Khách khí rồi. Nghỉ hè có tính toán gì không? Anh có thể giúp em xem trước bài vật lý của cấp 3. Nhưng không phải không có yêu cầu, chờ sau khi em tốt nghiệp cấp 3, sẽ tính sổ với em, thế nào?”
Giọng nói của anh mềm mại, từ tính vang bên tai.
Cần trả thù lao sao?
Tiền phí các buổi học với anh đắt lắm sao? Vì sao phải tốt nghiệp cấp 3 mới tính cả thể?
*
Lục Tiểu Cổn đấu với Tiểu Bạch Thái không phân biệt nổi thắng thua, mồ hôi đầy đầu, cả người đổ vật vào góc đài ngồi nghỉ, ngực phập phồng thở.
“Lục đại thiếu, ngài có một cái tin WeChat!” Tiểu Mộc Đầu giống như chú cún nhỏ cầm điện thoại đi tới bên cạnh Lục Tiểu Cổn.
Ánh mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào Tiểu Mộc Đầu. Không cần đoán cũng biết, cái tên này vừa rồi nhất định đã thử mở di động của cậu.
Dùng vân tay mở di động, nghe tin nhắn của cô xong, ánh mắt của anh trìu mến thấp giọng nói vào phần thu âm. “Ngu ngốc, không phải anh muốn thu tiền em!”
Cổn gia: Anh là muốn em, dùng thân báo đáp.
Lâm Dương lại hỏi anh rốt cuộc là muốn cô trả bằng cái gì? Vì sao lại không nói cho cô biết? Vì sao lại muốn để đến năm cô 18 tuổi mới nói?
“Tiếp theo xin mời bạn học Lâm Dương lên phát biểu. Bạn học Lâm Dương là học sinh năm thứ 2 của trường chúng ta.”
Trong sân vận động, đang tập trung đầy đủ năm cấp học của trường. Một thiếu nữ mặc áo sơ mi trắng, tóc buộc đuôi ngựa đi lên đài.
“Trời ạ, cô gái này đến đúng lúc a!” Bạn học Diệp Nhất Mộc học năm thứ 3 lớp toán lý hóa, nhìn màn hình lớn trên sân vận động thì kích động nói.
Không chỉ có cậu ta, rất nhiều học sinh nam khác đều cảm thấy như vậy.
“Lâm Dương? Cái tên này quen a. Trời ạ, không phải là Đầu Nấm sao? Con nhóc này, lớn lên thay đổi hẳn a!” Diệp Nhất Mộc ngồi tựa lưng vào ghế, mặc kệ ánh mắt nghiêm khắc của chủ nhiệm lớp bắn tới, tiếp tục bình luận.
Trên màn hình lớn, cô gái buộc tóc đuôi ngựa để lộ ra cái trán cao, khuôn mặt tinh xảo, nụ cười tự tin.
Nhìn hiện giờ, so với những hình ảnh của cô nhóc Đầu Nấm xấu xấu khi nhỏ không còn liên quan gì với nhau.
“Giá trị nhan sắc này, dáng người này, đúng là tuyệt bích. Có thể thay thế Lục Tiểu Vũ trở thành giáo hoa* mới! Không đúng, thành tích của cô này so với Lục Tiểu Vũ tốt hơn nhiều.”
Diệp đại củ cải mỗi ngày lăn giữa rừng hoa tiếp tục bình luận. Cậu bắt chéo chân, rung rung, “Diệp đại thiếu tôi quyết định, theo đuổi cô ấy.”
“Diệp Nhất Mộc, cậu nghiêm túc? Mọi người đang nêu tấm gương học tập. Nào còn có thời gian yêu đương? Điêu toa!” Một bạn học đứng gần đó lên tiếng.
Bạn học Diệp Nhất Mộc tự tin đắc ý cười nói, “Người anh em, có cô gái nào tôi không theo đuổi được?”
Lâm Dương đứng trên đài, lưu loát nói một bản diễn văn ngắn, ánh mắt băn khoăn nhìn trong đám học sinh năm thứ 3, không nhìn thấy được khuôn mặt quen thuộc. Đại khái, 2 tháng nay anh không có đi học, cũng không nói với cô là đi đâu.
Toàn trường nhiệt liệt vỗ tay.
Cô cúi đầu chào, rồi xuống đài.
Lâm Dương sau khi lên cấp 3 xong thì ở lại trong ký túc xá trường, chỉ có 2 ngày cuối tuần mới về đại viện. Khương Dao Dao sau khi học lại thì vẫn không thể thi đỗ được trường cấp 3 trọng điểm, phải đi tới một trường trung học ở Phong Bình để học.
Thời gian nhìn thấy nhau của các cô hầu như không có.
Tháng 10 mùa thu, ở gần nhà, mùa hoa quế thơm lừng lan tỏa ướp hương các tòa nhà đang chìm trong ánh hoàng hôn.
Cô cố tình đi qua cửa nhà của Lục lão thủ trưởng mấy lần cũng không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, trong lòng cũng hơi có chút mất mát.
Hai tháng này, học trưởng Lục đi đâu?
Cô chỉ nhìn thấy em gái của anh cùng với những người anh em tốt của anh.
Đúng lúc Lâm Dương đang thất thần thì có tiếng huýt sáo ngả ngớn vang lên. Cô quay đầu lại nhìn thì thấy Diệp đại thiếu gia phong lưu có tiếng cùng mấy cậu thiếu niên đi tới trước mặt cô. Bọn họ mới đi đánh bóng về.
Người huýt sáo là Diệp Nhất Mộc.
“Em gái Lâm, tan học muộn vậy sao?” Diệp Nhất Mộc đi tới trước mặt Lâm Dương, ánh mắt đào hoa nhìn thẳng vào mặt cô, lên tiếng hỏi, khóe miệng cong lên một nụ cười.
“Học trưởng Diệp, em mới đi học thêm về!” Lâm Dương trả lời, cô thầm nghĩ, hai người bọn họ ngày thường không thân, sao hôm nay Diệp Nhất Mộc lại chủ động chào hỏi cô?
Từ sau đại hội lần trước, sau khi lên phát biểu thì cô giống như phát hỏa. Liên tục có người mời cô add WeChat, 90% là nam sinh!
“Thật ngoan a. Tan học còn đi học thêm, khó trách là học bá. Có mệt không? Tối nay đi chơi với anh Diệp được không?” Diệp Nhất Mộc hơi cúi người nhìn Lâm Dương, ánh mắt như phát điện.
“Thật là bạn tốt!” Đúng lúc này, có một giọng nói lạnh lẽo vang lên phía sau khiến mọi người nổi da gà, ngay sau đó một quả bóng rổ đập xuống nền xi măng văng tới, vừa vặn đập trúng khuôn mặt khoa trương tuấn tú của Diệp Nhất Mộc.
Lâm Dương quay đầu lại nhìn, nhìn thấy học trưởng Lục hai tháng nay không thấy đâu, đang mặc bộ đồ đánh bóng rổ, sắc mặt tối đen, đi tới.
Bên kia, Diệp Nhất Mộc bị bóng rổ đập trủng mũi, chảy máu thì hét lên, “Thằng nào không có mắt!” nhưng nhìn thấy Lục Tiểu Cổn thì lập tức im miệng.
Trời ạ.
Tại sao lại đánh cậu chứ?