Sau khi Lục Chiến Qua, người luôn có thể làm cho nữ sinh cả trường phải thét lên chói tai, chạy đến trước mặt “Fan não tàn” của cậu, bàn tay to lớn đưa lên vò rối mái tóc của cô, mãi cho đến khi mái tóc cô rối tung hết cả thì mới chịu buông tha.
Vò đến cả người cô ngả nghiêng ngả, rồi bị cậu kẹp lấy dưới cánh tay, kéo đi mất!
Mấy nữ sinh ở đó cũng đều hoa cả mắt.
Đi được một hồi lâu, Lâm Dương liền tránh khỏi cậu, không ngừng vuốt tóc lại, cô bĩu môi, sao cả đám người đều thích xoa đầu cô vậy?!
Coi cô như đang vuốt mèo vậy!
Cô cũng nhận ra rằng, cậu là đang “Trả thù” cô, bởi vì trước đó cô đã bị A Nam xoa đầu, mà lúc này cô cũng có chút nhận thức muộn màng nhớ lại chuyện cậu đột nhiên kéo cô ra khỏi phòng rồi xoa đầu cô, ở khách sạn Lệ Giang năm đó.
“Hoá ra, năm đó là anh đang ghen với anh A Nam sao.” Cô như bừng tỉnh mà nói.
“Ai ghen đâu chứ?!” Cổn gia kiêu ngạo mà phản bác lại, cúi đầu xuống trừng mắt với cô.
“Anh! Chỉ có anh mới ghen với anh A Nam!” Lâm Dương lớn tiếng nói lại.
“Không có.” Cậu nhàn nhạt đáp lại.
“Không có sao? Thật sự là không có sao?!” Cô cố ép hỏi, ngẩng mặt lên, một đôi mắt to tròn đang nhìn thẳng vào cậu!
“Cmn thì ông đây ghen đó!” Cậu thô bạo mà nói, nhanh chóng xoay người rời đi!
Lâm Dương “Phì” một tiếng cười thành tiếng heo kêu!
Chạy đuổi theo cậu!
“Anh Lục, em quay về học tiết tự học buổi tối đây!” Cô nghịch ngợm cất tiếng nói.
Anh nghe cô nói xong, thì đột nhiên xoay người lại, làm cho Lâm Dương sợ hãi tới mức chạy vào một mái đình, nhảy lên chiếc ghế đá.
“Em dám quay về thử xem?!” Cậu lạnh lùng mà nói, ngửa đầu lên trừng mắt với cô.
“Không là anh bảo em quay về đi học hay sao?!” Cô không chút khách sáo mà vỗ lên mặt cậu mà nói, vừa nói còn vừa giữ lấy gáy của cậu.
Cậu trừng mắt lại với cô, không nói lời nào,
“Anh chơi bóng xong rồi sao?” Đi được một hồi lâu, Lâm Dương liền cất tiếng hỏi.
“Xong rồi.” Cậu tỏ vẻ lạnh lùng.
Xong cái rắm đó!
Rõ ràng là cậu bị tiếng hét của cô trêu ghẹo đến ngứa ngáy đến không thể chơi tiếp được nữa, phải đổi thành bạn học Vệ lên sân!
“Anh Lục, có còn giận nữa không?” Cô lại hỏi tiếp.
“Em nói thử xem?” Cậu nhàn nhạt mà hỏi lại cô.
Cô cúi mặt xuống, lần đầu tiên chủ động dâng đôi môi mình lên!
Trái tim anh lập tức nóng lên, ngay sau đó, một xúc cảm mềm mại chạm lên cánh môi, kế tiếp đó, một chiếc lưỡi màu hồng nhạt ấm áp nghịch ngợm chui vào trong miệng cậu, trong phút chốc, máu huyết cả người cậu liền sôi trào.
Thật mẹ nó cảm động mà!
Lần đầu tiên bạn gái chủ động hôn cậu!
“Không giận nữa đúng không?!” Sau khi cô vừa hung hăng lại vụng về mà khuấy động khuôn miệng của cậu, thì lập tức rời đi, còn ôm lấy đầu của anh, cười tủm tỉm mà hỏi.
“Giận chứ! Sắp giận điên lên luôn rồi!” Cậu thấp giọng mà nói, thở gấp liên tục, chỉ một cái hôn sao có thể hả giận được?!
Cậu dùng một tay ôm lấy cô đang đứng trên cao, “Anh cmn còn tưởng rằng em đã ra ngoài cùng ông nội Khương từ sáng sớm, kết quả là, vật nhỏ em lại chạy đến bệnh viện hầu hạ tình địch của anh! Em nói xem anh có tức hay không?! Ngẩn ngơ hết cả một ngày! Anh còn tận mắt nhìn thấy em đút nước cho anh ta, còn để anh ta xoa đầu em!”
Cuối cùng Cổn gia cũng nói ra hết những tức giận trong lòng ra!
Lâm Dương trề môi, “Trên cuộc đời này của em chỉ còn lại một người quen cũ là anh ấy, mà anh ấy lại bị em khuyên đi nhập ngũ, lần này còn suýt chút đã mất mạng, trong lòng người ta cảm thấy áy náy không được sao! Làm gì mà có ở bên anh ấy nhiều hơn một chút, làm gì mà tình địch đâu, chỉ là một anh trai nhà bên mà thôi!”
Trong giọng nói mang đầy vẻ nũng nịu, hai tay cô nâng gương mặt tuấn tú lên, không ngừng trấn an cậu.
Con nhóc này!
Còn lý lẽ nữa chứ?!
Cậu buông cô ra, xoay người muốn rời đi.
Lâm Dương vội vàng đuổi theo, “Được rồi được rồi, em sai rồi! Không phải vừa rồi cũng chủ động hôn anh rồi hay sao?! Anh còn muốn em thế nào nữa đây?!”
Cổn gia nheo mắt lại, nương theo ánh sáng mỏng manh mà nhìn cô, ngón tay miết qua cánh môi của mình, “Em như vậy cũng gọi là hôn sao?”
Anh xấu xa mà nói.
“Em, em như vậy sao không gọi là hôn?!” Cô đỏ mặt lên mà nói.