Cô vẫn còn nhớ rõ, rằng cậu không thích ăn rau mùi cùng hành lá, đặc biệt là rau sống.
Cô nghĩ thầm, cậu còn trách sống trong nhung lụa nữa sao, sau này vào quân đội rồi, thì đừng nói là rau thơm, hành lá, đến cả rau dại, rễ cây cậu cũng phải ăn đó!
Cuối cùng bạn gái nhỏ keo kiệt vẫn dẫn cậu đến một quán ăn, gọi 3 món mặn 1 món canh, hai món trong số đó còn là rau, cô ăn hết một chiếc bánh rán rồi uống thêm chút canh cũng đã no cứng bụng rồi.
“Em có thể nào ăn nhiều hơn một chút được không? Ôm quá, cộm tay!” Cổn gia nhướng mày lên mà khuyên bảo bạn gái nhỏ.
“Cộm tay?” Lâm Dương khó hiểu.
“Đúng vậy, người em nhiều xương quá.” Gương mặt cậu vô cảm, vừa nghiêm túc mà nói, vừa lựa hành lá trong niêu hầm nạm bò ra, động tác không nhanh cũng không chậm, lịch thiệp nho nhã, vô cùng vừa mắt, làm cô nhìn đến mức đói meo cả bụng.
“Sờ không đã.”
Ai ngờ, câu nói phát ra từ trong miệng một người lịch thiệp nho nhã như cậu, lại làm cho cô phải đỏ mặt!
Nhưng mà, vị gia nào đó lại như không có gì cả, vẫn tiếp tục ăn cơm.
Cô quay sang trợn mắt với cậu một cái, ở quanh bọn họ còn có một bàn toàn nữ sinh cứu si mê mà nhìn sang bên này, trong miệng còn không ngừng kêu “Nam thần”, Lâm Dương thật sự muốn cho bọn họ biết được, thật ra vị nam thần này lại chính là một tên lưu manh!
“Béo lên một chút cũng hay.” Cậu gắp một miếng nạm bò lên, đưa qua cô ở đối diện, đưa đi đến bên miệng cô, rồi lại nghiêm túc mà nói.
Đã đút đến tận miệng rồi, còn có thể không ăn được nữa sao?
Cô vừa há miệng ra ngậm lấy, lại vừa có chút khó hiểu mà nhìn anh: “?”
“Béo lên thì cái đó của em có thể lớn hơn một chút.” Nam thần nghiêm túc mà nói, ánh mắt cậu dừng lại trên hình Doraemon trên áo của cô.
Hửm, ánh mắt anh là đang nhìn vào hình Doraemon, cũng không nhìn đi chỗ khác.
P?
Cup?
Lâm Dương ngây người ra một lát thì mới hiểu được cup của cậu có nghĩa là gì, gương mặt đỏ ửng mà trừng mắt với cậu, oán hận mà nhai nhai miếng thịt bò trong miệng, nhưng cậu ngồi bên đối diện lại cứ tỏ ra như không, lại còn vô cùng nghiêm túc nhìn cô mà nói, “Lời anh nói là sự thật.”
Lâm Dương: “..........” Mong ngài im miệng lại đi!
Ăn cơm xong, bọn họ cùng tản bộ hết ba trạm xe, bọn họ mới bước lên xe buýt, trên chiếc xe chật chội, cậu cứ sợ cô bị người khác chạm vào, đặc biệt là mất tên háo sắc trên phương tiện giao thông, cho nên vẫn luôn bảo vệ cô trong lòng.
Trạm xe buýt không đến trước cửa đại viện, bọn họ nên bọn họ phải vòng một đường rất xa, Lâm Dương liền đề nghị hai người cùng trèo tường vào.
“Học hư rồi nha!” Cậu vuốt ve mái tóc cô, nhàn nhạt mà nói.
“Con gái không hư, đàn ông không thích!” Cô xấu xa mà nói.
“Muốn cho ai thích nữa chứ?!”
“Đương nhiên là anh rồi!” Cô không chút ngượng ngùng nào mà đáp lại, chọc ghẹo cho cậu ôm chặt lấy cô, vây lại trên tường, bắt đầu một nụ hôn nồng nhiệt, trong đêm tối, bàn tay của cậu còn có chút không thành thật mà chạm vào nơi có kích thước làm cậu không hài lòng của cô, cả người cô lập tức chấn động, sợ hãi tới mức vội vàng đẩy ra.
Cậu nở nụ cười xấu xa, bế lấy đưa cô lên tường, nhưng mà tường của đại viện cao hơn ở trường học nhiều, Lâm Dương cũng học rất nhanh, đôi chân mang đôi giày vải đạp lên tường mấy cái, cuối cùng cũng lên được trên tường,
Cô ngồi trên đầu tường, nhìn thấy cậu đừng bên dưới, liền đắc ý mà huýt sáo, nhưng tiếng động đó đã thu hút mấy cảnh vệ, làm cho cô sợ hãi suýt chút là ngã xuống dưới, cũng may là cậu kịp leo lên, giúp cô ổn định lại.
Trung đội trưởng của đội cảnh vệ vừa nhìn thấy là cậu, liền trực tiếp coi bọn họ như không khí mà muốn rời đi, lập tức bị Cổn gia gọi lại, vác thang đến đây, để Lâm Dương trèo thang xuống.
Lâm Dương về đến nhà, nhìn thấy dì bảo mẫu, liền tò mò hỏi một tiếng thì mới biết được, hôm nay dì ấy bị Khương Dao dao gọi đến chỗ cô ta dọn dẹp vệ sinh, cho nên khi Lục Tiểu Cổn tìm đến, trong nhà cũng không còn ai, cho nên không biết được chuyện cô đến bệnh viện.
Khương dao dao là cố ý có phải không?
Cô mới vừa lên lầu, thì đã nhìn thấy Khương Dao Dao đang mặc áo ngủ, đắp mặt nạ.
Sao cô ta lại về đây ở rồi?
“Dương Dương, ánh mắt đó của em là sao? Chị ở nhà của ông nội mình, lại cứ như là đang ở nhà của em vậy!” Khương Dao Dao buồn bã mà nói.