Diệp Kiều hôm nay buộc tóc đuôi ngựa cao gọn gàng, cho dù mặc áo somi trắng quần jean bình thường cũng khó giấu được vẻ đẹp. Vóc người cao gầy đứng ở nơi đó, khí thế áp đảo Tần Lan.
"Em, em chưa từng nói gì cả!" Diệp Trăn Trăn muốn chống chế.
Diệp Kiều cong môi, "Cô chắc bản thân chưa từng nói gì chứ? Trăn Trăn, chị đã ghi âm rồi!"
Ngữ điệu mạnh mẽ, lời nói sắc bén làm Diệp Trăn Trăn sợ run người. Cô ta vốn không thi không đạt hạng nhất trong kỳ thi đang bối rối vì Diệp Kiều không đứng hạng cuối. Lần này lại bị Diệp Kiều làm giật mìn như thế cũng càng luống cuống.
Cô ghi âm!
Mặc dù trước đó không học cùng lớn, nhưng Diệp Trăn Trăn biết chuyện Diệp Kiều đã đánh Lý Vận.
Tần Lan đã đoán ra con gái yêu nhà mình có lẽ đã đánh cược với Diệp Kiều, mà lại thua!
"Kiều Kiều, nhanh đi học đi, lên lớp trước đi có chuyện gì thì về nói sau." Tần Lan cũng không muốn mất mặt, cười dịu dàng nói với Diệp Kiều, nhưng trong lòng muốn băm con nhóc này ra!
"Dì Tần! Vẫn còn sớm mà! Không phải vừa rồi dì còn chê con đi học sớm sao? Lúc này đã thấy muộn rồi? Ngài biết con gái bảo bối của ngài cược gì với con sao?" Diệp Kiều cũng không khách sáo với hai mẹ con họ, ai bảo bọn họ gây ra mọi chuyện!
Tần Lan vừa muốn mở miệng, Diệp Kiều mạnh mẽ nói: “Dì Tần, hôm thi đó Trăn Trăn đó nói với con, nếu con không thi đứng cuối thì em ấy không mang họ Diệp nữa!"
Giọng của Diệp Kiều rất lớn, rất nhiều bạn bè đứng xem đều nghe thấy.
Còn Tần Lan lúc nghe Diệp Kiều nói vậy thì run lên, có xúc động muốn bóp chết Diệp Trăn Trăn!
"Con, con..." Diệp Trăn Trăn ấp úng.
Lúc này Tần Lan dữ dằn trừng mắt với cô ta, "Trăn Trăn! Cái trò đùa này con cũng có thể nói sao? Nhanh xin lỗi chị con cho mẹ!"
Tần Lan chột dạ không muốn làm lớn vấn đề này. Nếu chuyện này truyền đến tai người nhà học Diệp thì người mất mặt vẫn là hai mẹ con bà, cũng chỉ có thể chịu thua trước mặt con nhóc này!
"Mẹ... Con..."
"Xin lỗi mau!" Tần Lan nghiêm khắc nói.
Diệp Trăn Trăn có vẻ sắp khóc đến nơi, bạn bè của cô ta đều đang nhìn mà, lần trước là trước mặt ông nội, lần này lại là trước mặt bạn bè...
"Diệp Kiều, xin lỗi chị, em không nên xem thường chị..." Diệp Trăn Trăn cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu.
"Không nghe thấy." Mấy tên khốn này vì sao lúc mỉa mai giễu cợt cô lại hùng hồn như thế, mẹ nó lúc xin lỗi cô lại giả chết vậy?"
"Trăn Trăn! Nói to lên, xin lỗi chị con đi! Sau này không được phép xem thường chị con nữa, có biết không?" Tần Lan lại nghiêm khắc nói.
Diệp Trăn Trăn khóc, "Xin lỗi, em không nên xem thường chị!"
Diệp Kiều hừ lạnh, "Hi vọng em nói được thì làm được!" Dứt lời, tóc đuôi ngựa của cô hất lên, bỏ đi.
Diệp Trăn Trăn vốn luôn kiêu căng ngạo mạn, không có mặt mũi nào lên lớp, vừa đi theo Tần Lan ra khỏi cổng trường, cô đã bị Tần Lan hung ác đẩy lên xe.
"Mẹ! Nhất định Diệp Kiều đã gian lận!"
"Lúc trước lúc mẹ sinh con nên bóp chết con đi! Làm cho mẹ mất thể diện quá rồi!" Tần Lan hung ác nói, nhất là nghĩ đến chuyện đánh cược kia, tim bà ta nghẹn lại!
Diệp Kiều thật sự không đứng thứ nhất từ dưới lên, con nhóc này cũng không mang họ Diệp...
Thực sự là mỉa mai!
"Mẹ, lần này con sai rồi, sau này con hứa sẽ thi đứng nhất nhiều lần!" Diệp Trăn Trăn khóc nói, "Mẹ, mẹ đừng nóng giận, nhất định con sẽ hạ thấp Diệp Kiều! Một đứa con hoang có thể so được với con sao!"
Hai chữ "Con hoang" này quả thực đã chọt vào cột sống của Tần Lan!
Bà ta hung tợn trừng mắt với Diệp Trăn Trăn, nói không ra lời.