Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1610 - Chương 1610:

Chương 1610:

Trong lòng cậu cả Diệp càng nghĩ càng đắc ý, trong đôi mắt đào hoa ẩn chứa nụ cười, nhìn sang người anh em tốt là cậu cả Lục rõ ràng có kỹ năng lái xe thượng thừa hơn cậu ta, vậy mà vẫn còn chưa có được bằng lái!

Tiểu Bạch Thái thay bộ đồng phục, dẫn bóng đến chỗ bọn họ, nghe thấy những lời cậu cả Diệp nói, liền cong khoé môi lên.

“Một kẻ chưa từng chạm vào miệng của phụ nữ, vậy mà cũng không biết xấu hổ tự xưng là tay lão luyện sao?!” Tiểu Bạch Thái nói, xoay người lại ném bóng, trái bóng bay thẳng vào rổ!

Tiểu Bạch Thái vừa dứt lời, cậu cả Diệp liền tỏ vẻ như nhượng bộ, “Các cậu là đang ghen tị! Vậy thì tôi sẽ ngày ngày lái xe hóng gió, cho các cậu ghen tị chết luôn!”

“Lái xe hóng gió?” Cổn gia buồn bã mà nói, khoé môi cong lên thành nụ cười, giống như một người lớn chê bai một đứa trẻ vậy!

Sao cậu cả Diệp lại không hiểu ý của cậu được, lập tức đưa tay ôm lấy chiếc eo nhỏ của người đẹp, “Lạc Nhi, nói cho bọn họ biết, xe của anh thế nào?”

Người đẹp tên Lạc Nhi kia liền đỏ mặt lên, nở nụ cười thẹn thùng, “Anh Mộc, anh đáng ghét quá đi!”

Mờ ám đến như vậy, hình như là đang nói với mọi người, rằng hai người họ “Đã lái xe”!

Cẩu nam nữ!

Trần Tiểu Quả ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng liền cảm thấy tức giận mà mắng!

“Tiểu Vũ! Đưa bằng lái đó cho anh!” Tiểu Mộc Đầu cất tiếng nói.

Bằng lái trong tay Lục Tiểu Vũ đã bị Trần Tiểu Quả quyết đoán giành mất, “Bằng lái của anh, em sẽ giữ lại trước!”

Sau này cô ấy chính là bằng lái của cậu ta, mỗi lần cậu ta lái xe thì nhất định phải chở cô ấy theo!

!!!

“Trần Tiểu Quả! Em mau trả lại cho anh, đừng làm mất của anh đó!” Tiểu Mộc Đầu tức giận mà kêu lên.

Không đưa, không đưa, nhất quyết không đưa!

Trần Tiểu Quả cũng không quan tâm đến tên lăng nhăng như cậu ta, lấy bằng lái của cậu ta nhét vào trong túi quần, nhìn thấy cánh tay cậu ta ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của người đẹp, lửa giận trong bụng liền hoá thành sức mạnh, một tay xách bình nước khoáng lên, biến thành người con gái lực điền ngay lập tức!

Trong lúc vô tình, cô ấy còn nhìn thấy người đẹp kia cầm mộ lọ Yakult, giọng nói nũng nịu mà nhờ tên lăng nhăng kia mở giúp cho cô ta.

Điệu quá!

Thật cmn, đến cả nắp chai bia mà một cô nhóc như cô ấy cũng có thể cắn một phát là ra, một lọ Yakult thì phí bao sức đâu chứ?!

Sau khi tên lăng nhăng kia mở nắp ra, còn uống một ngụm rồi mới đưa qua cho người đẹp, trông thấy dáng vẻ phong lưu không thể kiềm chế kia, Trần Tiểu Quả tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Nếu như nói ánh mắt có thể giết người được, vậy thì bạn học Diệp Nhất Mộc đã chết hơn cả trăm lần!

Rất nhanh trận bóng rổ đã bắt đầu, suốt cả trận đấu Trần Tiểu Quả đều làm lơ tên lăng nhăng kia đi, lúc trước đều là cô ấy giúp cậu ta lau mồ hôi, bây giờ, cậu ta lại để cho người đẹp kia lau giúp! Tất cả mọi thứ cô ấy đều ghi nhớ hết trong lòng, khắc ghi tận trong tim!

Buổi tối, cậu cả Diệp mời mọi người ra ngoài tụ tập, ca hát, cả đám người đều chơi đùa rất vui vẻ, chỉ có Trần Tiểu Quả, vẫn luôn ngồi một mình trong góc, cứ liên tục về nhìn qua tên xấu xa nào đó!

10 giờ tối, bữa tiệc kết thúc.

Cậu cả Diệp nhìn thấy các anh em bạn bè đều đạp xe đưa bạn gái về nhà, liền đắc ý mà quay quay chiếc chìa khóa xe trong tay, ấn một cái, chiếc xe thể thao

màu xanh sapphire phong cách lập tức sáng đèn.

“Anh Tiểu Cổn, chị Vũ, anh Tiểu Thái, chị Dương Dương, em về nha!” Trần Tiểu Quả lễ phép mà đi theo phía sau bọn họ chào hỏi, sắp phải rời đi.

“Bà dì của tôi ơi! Em quay lại đây cho anh!” Bằng lái xe còn nằm trong tay cô ấy mà, sao cô ấy có thể đi như vậy được?!

Lúc mới tới, cô ấy cũng là làm bóng đèn ngồi xe thể thao của cậu ta tới!

Con nhóc này, cứ ỷ vào việc cậu ta coi cô ấy như em gái, mà cứ luôn đối đầu với cậu ta!

“Tiểu Quả, chị đã giúp em đặt tàu cao tốc rồi, em ngồi tàu về được rồi, con bằng lái xe thì đem trả lại cho anh trai, có được không?” Người đẹp đi đến trước mặt Trần Tiểu Quả, khom người xuống, dịu dàng mà dỗ ngọt.

“Ngồi tàu tốc hành gì chứ?! Không an toàn chút nào! Trần Tiểu Quả! Em mau lên xe ngay cho anh!” Diệp xấu xa liền nhớ đến lần sinh nhật trước, con nhóc này đã bị ngã suýt chút là huỷ dung, lần này, có thế nào thì cậu ta cũng phải đưa cô ấy bình an mà về đến nhà!

Trần Tiểu Quả đi thẳng đến bên chiếc xe thể thao, không chút khách sáo nào mà mở cửa ngồi vào ghế phó lái!

Bình Luận (0)
Comment