Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1626 - Chương 1626:

Chương 1626:

Tiêu Đề: Anh bu bám em cả đời!

Chắc chắn là bà Lục của anh rồi, người phụ nữ khác không thể nào chạy vào giấc mơ của anh được! Trong mơ, cô vung roi ra đánh đạo tặc, hình như là để cứu anh! Vì sao anh lại cần cô cứu?!

Thú vị lắm!

Lát phải hỏi Tiểu Thất mới được!

Còn Dạ Thất đang ôm Tiểu Hạ bé trong lòng, mắt nhìn lên người chị mình là Lục Tiểu Vũ, ánh mắt cất giấu rất nhiều câu chuyện.

Thật ra, Dạ Thất nhìn thấy phần lớn người thân thì đều sẽ nhớ lại kiếp trước.

Ví dụ như, Diệp Đại Thành ở đối diện, kiếp trước cũng là cậu của anh, Hoa Nhụy bên cạnh Diệp Đại Thành, kiếp trước khi chưa gả cho Diệp Đại Thành là một ca sĩ; chú hai Lục Bắc Trì ở phía xéo đối diện, kiếp trước cũng là chú hai của anh; chú Đại Ngốc kiếp trước là đoàn trưởng đoàn pháo binh của nhà họ Lục!

Và kiếp trước, bọn họ đều chưa thể lập gia đình mà đã chết rồi!

Buổi tiệc trưa, Lục Tiểu Cổn, Tiểu Mộc Đầu, Tiểu Bạch Thái, và Lục Tiểu Vũ đều uống nhiều rượu, mấy người trẻ tuổi bọn họ buổi tối còn muốn đến biệt thự tụ tập, bữa tiệc kết thúc, toàn bộ đều đến biệt thự.

Vừa đến biệt thự, bốn kẻ say rượu đã đến ghế salon ngay lập tức, Tiểu Bạch Thái ngồi trên ghế salon, Lục Tiểu Vũ gối lên chân cậu ngủ, Lục Tiểu Cổn lúc ngã xuống cũng kéo Lâm Dương ngồi xuống luôn, cậu cũng gối lên đùi cô, chỉ có Tiểu Mộc Đầu là cô đơn một mình, ngã lên ghế salon.

Cậu chua chát nhìn hai cặp đôi đang ngược đãi người ta: “Được lắm, tôi gọi Lạc Nhi tới! Hai người đấy, đừng có đắc ý! Lục Tiểu Vũ, cậu trưởng thành rồi, nhưng Tiểu Bạch Thái thì chưa đâu, cậu dám làm gì cậu ấy, anh em sẽ đi tố cáo cậu! Còn Lục Tiểu Cổn nữa, cậu nín đi, đừng có nín đến mức hỏng đấy!”.

Cậu cả Diệp vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra muốn gọi, cậu đã uống say không biết gì, điện thoại không cẩn thận rơi trên mặt đất.

“Trần Tiểu Quả, nhặt giúp anh cái điện thoại!”. Cậu la lên.

Trần Tiểu Quả đang định đi rót nước, quả thật cũng nhặt lên cho cậu, sau đó, thuận tay ném lên mặt cậu một cái.

“Au!”. Điện thoại nặng nề chuẩn xác đập lên sống mũi của cậu, đau đến mức cậu phải bật dậy la lên, ôm cái mũi đau điếng!

“Trần Tiểu Quả! Con nhóc thúi! Nếu em dám đập gãy cái sống mũi hoàn mỹ không tì vết của anh, anh sẽ bu bám em cả đời!”. Diệp Nhất Mộc tức giận nói với bóng lưng của Trần Tiểu Quả.

“Đau muốn chết! Thật sự gãy sống mũi rồi!”. Cậu cả Diệp lại nói, không ngừng hít mũi.

Trần Tiểu Quả không hề để ý đến cậu, sau khi vào phòng bếp, chưa đến mấy phút cô đã bưng khay ra, lần lượt đưa nước cho các anh các chị: “Chị Dương Dương, ly này là ly nước trắng, những ly khác đều pha thêm thuốc dạ dày rồi”.

“Tiểu Quả, em thật sự rất ân cần chu đáo, biết chăm sóc người khác”. Lâm Dương khen ngợi Trần Tiểu Quả từ trong thâm tâm.

Trần Tiểu Quả cười nói: “Ở trường em luôn là ủy viên sinh hoạt của lớp mà!”

Dứt lời, cô lại đưa nước cho Tiểu Bạch Thái và Lục Tiểu Vũ.

“Trần Tiểu Quả! Nước của anh đâu?!”. Cậu cả Diệp thấy mọi người đều có nước uống, chỉ cậu là không có, cậu tức giận rống lên.

Trần Tiểu Quả không để ý đến cậu, lại đi vào phòng bếp.

Cậu cả Diệp buồn bực nhìn ghế salon đối diện, Lâm Dương đang dỗ cậu cả Lục say rượu uống nước; lại nhìn sang bên trái, Tiểu Bạch Thái đang dỗ Lục Tiểu Vũ, chỉ có cậu là ngồi một mình lẻ loi làm bóng đèn, ngay cả nước bọt cũng chưa từng được uống!

Trần Tiểu Quả!

Nó muốn ăn đòn đây mà!

Cậu cả Diệp khẽ cắn môi, chợt đứng lên, phóng vào phòng bếp!

Trần Tiểu Quả đang rửa hoa quả, chuẩn bị cắt ra cho mọi người, cảm thấy có người xông vào, cô vội vàng xoay người lại, chỉ thấy Diệp Nhất Mộc – mặc áo sơ mi trắng, khuôn mặt tuấn tú phiếm hồng – hùng hổ lao về phía mình!

Cô hoảng sợ, ra vẻ đề phòng, hét lớn lên: “Diệp Nhất Mộc! Anh làm gì thế?!”

Bình Luận (0)
Comment