Tiêu Đề: Trở về.
Lâm Dương nhìn người thân của Khương Dao Dao, cái ánh mắt của bọn họ tỏ vẻ cô mới chính là hung thủ, cô cũng bắt đầu hoài nghi tam quan của mình!
“Lâm Dương, đó chỉ là lời nói trong lúc tức giận của Dao Dao thôi! Hơn nữa, con bé không phải vì đố kị với cô nên mới làm ra chuyện đó sao?”. Dì của Khương Dao Dao rốt cuộc cũng đứng về phía cháu gái.
Những người khác nhà họ Khương cũng không muốn Khương Dao Dao thật sự bị bắt, bị cô ta hủy hoại danh tiếng của mình không nói, cũng không tốt cho danh dự của nhà họ Khương nữa.
“Cô ta đố kị tôi! Là có thể giết người phóng hỏa sao?! Mấy người làm người thân của cô ta, lẽ nào không cảm thấy nên để cô ta bị dạy dỗ một chút sao?! Bao che cho cô ta như thế, chỉ làm hại cô ta thêm thôi!”. Lâm Dương phản bác.
“Dương Dương, chúng ta không nói là không muốn dạy dỗ Dao Dao, chờ nó trở lại, chúng ta sẽ cho nó quỳ xuống dập đầu nhận tội với ông nội! Nhưng mà, nếu thật sự bị bắt, lại để lại tiền án, cả đời này nó sẽ bị dính bẩn! Nó mới có 18 tuổi, chẳng qua chỉ ham hư vinh một chút! Con nói một tiếng với đồn cảnh sát, để bọn họ hủy bỏ vụ vu khống con, chúng ta đóng cửa dạy bảo nó, có được không?”. Mẹ của Khương Dao Dao dụ dỗ Lâm Dương.
“Thím, thím cảm thấy cô ta sẽ hối cải làm con người mới sao? Thím đã quên kỳ thi lên cấp ba năm ấy, để vu khống cho con mà cô ta tự uống thuốc ngủ rồi sao? Nếu cô ta bằng lòng thay đổi, nhận sai, thì cô ta sẽ làm ra cái chuyện không phải người này chắc?!”. Lâm Dương hỏi lại.
Chuyện này hầu hết người thân đều không biết, nhưng mà cha mẹ của Khương Dao Dao đều biết.
“Dương Dương, chuyện đó cũng không gây ảnh hưởng xấu gì đến con cả phải không? Lần này, đợi nó ra ngoài, chúng ta sẽ nghiêm khắc dạy dỗ nó! Nó mới học cấp ba, nếu thật sự để lại tiền án, sau này nó phải làm sao bây giờ?! Thím cầu xin con!”
“Không thể nào, con sẽ không rút đơn kiện!”. Lâm Dương kiên quyết nói.
“Lâm Dương! Cô có còn lương tâm hay không?! Nhà họ Khương nuôi dưỡng cô đã nhiều năm như vậy! Cô làm thế, không sợ làm người nhà họ Khương thất vọng sao?! Ngay cả lão thủ trưởng, nếu ông ấy tỉnh lại, biết cô chỉnh đốn Dao Dao thành nư vậy, ông ấy cũng sẽ nổi giận!”. Dì của Khương Dao Dao kích động nói, càng nói càng khó nghe.
Lời này đã nói ngược Lâm Dương thành kẻ tội đồ!
“Nếu cô ta không đẩy ông nội xuống cầu thang, lại còn vu khống là tôi đẩy, thì tôi có thể đối xử với cô ta như vậy sao?! Vì sao cô ta ghê tởm như thế mà mấy người không nhìn thấy?! Bây giờ cô ta đã như vậy thì tương lai còn thế nào nữa?!”. Lâm Dương lớn tiếng nói, nói xong cũng muốn đi.
“Lâm Dương! Mày là kẻ gây họa! Sau khi mày đến nhà họ Khương, nhà họ Khương đã biến thành cái dạng gì?!”. Bà cô của Khương Dao Dao rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, quát Lâm Dương.
“Ngày hôm nay mày hãy dọn ra khỏi đại viện đi!”. Bà cô lại nói.
“Chứ còn gì nữa? Nếu không nhờ lão thủ trưởng tốt bụng nhận nuôi nó, thiên vị nó, Dao Dao cũng sẽ không biến thành như ngày hôm nay! Cái đồ yêu tinh hại người!”. Dì của Khương Dao Dao lại nói.
Lâm Dương đưa lưng về phía bọn họ, trái tim run rẩy mãnh liệt vì những lời nói của bọn họ.
Ở trong mắt người nhà họ Khương, cô rốt cuộc vẫn là người từ bên ngoài đến, còn Khương Dao Dao bất kể có ghê tởm thế nào, tội lỗi không thể tha thứ thế nào, thì vẫn là người nhà họ Khương!
“Hôm nay tôi sẽ dọn ra ngoài! Nhưng mà, tôi sẽ không rút đơn kiện!”. Nói xong, cô thẳng lưng rời đi.
Lâm Dương vừa đi chưa được mấy bước thì Diệp Kiều đã đi ra khỏi con đường nhỏ, người nhà họ Khương thấy cô thì đều nhiệt tình muốn qua chào hỏi cô, nhưng Diệp Kiều lại đi tới bên cạnh Lâm Dương.
“Dương Dương! Dọn qua nhà dì ở đi!!”. Diệp Kiều cố ý nói rất to.
Cái đám người lớn này ở đây bắt nạt Lâm Dương, là mẹ chồng tương lai, đương nhiên Diệp Kiều phải làm chỗ dựa cho cô rồi!
Người nhà họ Khương đều ngơ ra, bọn họ vẫn không biết quan hệ giữa Lâm Dương và Lục Tiểu Cổn, cho nên cũng không hiểu vì sao Diệp Kiều lại đứng ra giúp Lâm Dương…
“Trước đây, cảm ơn quý vị nhà họ Khương đã chăm sóc cho con dâu tương lai Lâm Dương của tôi, nếu bây giờ nhà họ Khương không tha cho nó, thì sau này, Lâm Dương sẽ do nhà họ Lục chúng tôi chăm sóc!”. Diệp Kiều chưa bao giờ là một người sợ phiền phức, cô bước tới, nói một cách vừa lễ phép mà lại không mất đi khí thế với nhà họ Khương.
Cô cũng không ngờ, người nhà họ Khương thế mà lại bao che cho cái kẻ tại hoa Khương Dao Dao này!
Cô còn tưởng bọn họ sẽ nói lẽ phải bất kể người thân nữa chứ!
Người nhà họ Khương nhất thời có cảm giác đắc tội với ông lớn, nhất là cha của Khương Dao Dao từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng, công ty của ông ta đã phá sản, nếu như có thể có ông lớn cứu rỗi một phen thì nhất định có thể cải tử hoàn sinh…
“Giám đốc Diệp, cô nói vậy thì khách sáo quá! Mấy năm nay chúng tôi đã xem Dương Dương như con cái nhà họ Khương!”. Cha của Khương Dao đi ra từ đám người, bước lên và nói.
Diệp Kiều ngoài cười nhưng trong không cười, không nói gì.
Mấy năm nay, cô chưa từng thấy loại người gió chiều nào theo chiều ấy sao?!
“Quý vị, tôi vẫn cảm kích quý vị vì nhiều năm qua đã chăm sóc Dương Dương như vậy!”. Cô khách sáo nói xong câu này, sau đó nắm tay Lâm Dương, xoay người rời đi.
Bỏ lại một đám người nhà họ Khương với vẻ mặt hối hận!
…
Diệp Kiều tìm người giúp Lâm Dương dọn đồ ra khỏi nhà ông Khương, Lâm Dương không muốn đến nhà họ Lục ở, bất kể là nhà của lão thủ trưởng Lục hay là tứ hợp viện, cô muốn tự tìm phòng ở bên ngoài.
Mẹ chồng tương lai của cô sao có thể để cô tự ra ngoài thuê phòng ở được, mà là cho cô vào ở một căn hộ ở khu trung tâm sầm uất, nơi này cách bệnh viện và trường học đều rất gần.
Ngày thứ sáu kể từ khi ông Khương nhập viện, các dấu hiệu sinh tồn của ông cuối cùng cũng ổn định, từ ICU chuyển đến bệnh viện bình thường, nhưng mà, ông vẫn hôn mê bất tỉnh.
Xuất huyết não khá nhiều, não bị tổn thương nghiêm trọng, tỉnh lại hay không thì phải xem vận may, cho dù tỉnh lại, chắc chắn cũng sẽ có rất nhiều di chứng.
Lúc Lâm Dương có thể vào phòng bệnh thăm ông, cô quỳ gối bên giường bên, khóc một trận dữ dội.
“Ông nội, đây là lỗi của con sao? Nếu không có con, Khương Dao Dao có thể vẫn tốt không? Nếu con không yêu anh Lục, Khương Dao Dao có thể không đố kị như vậy không? Ông cũng sẽ không ngã thành như vậy?”. Cô vừa khóc vừa nói.
Nhìn ông cụ thiện lương chính trực lúc ăn cơm đều sẽ trò chuyện vui vẻ với cô, bây giờ trên đầu quấn đầy băng vải, mũi cắm ống thông dạ dày, miệng đeo mặt nạ dưỡng khí, hôn mê bất tỉnh, Lâm Dương lòng đau như cắt.
Có đau lòng, cũng có tự trách!
Tuy cô hiểu, đó là lỗi của Khương Dao Dao, nhưng nếu như cô thật sự không tới nhà họ Khương, kết quả có thể sẽ khác nhau hay không?
“Ông nội, ông là người già, ông không nên chịu tội này…Ông mau mau tỉnh lại đi, có được không?”. Cô nức nở nói.
Ông cụ vẫn không nhúc nhích, càng không trả lời cô…
…
Sân bay quốc tế thành phố J.
Ba anh chàng đẹp trai đầu đội mũi lưỡi trai màu đen, mặc áo lông dài màu xám đậm, đôi chân thon dài mang giày quân đội bước ra khỏi cổng, ai không biết còn tưởng bọn họ là minh tinh nhà nào nữa chứ.
Ra khỏi sân bay, anh chàng đi chính giữa hít một hơi thật dài: “Trước đây chưa bao giờ cảm thấy sương mù ở thành phố ta lại dễ hít như vậy chứ!”
“Con mẹ nó cậu có bệnh à!”. Một anh đẹp trai bên cạnh đập cậu một cái, cho dù có nhớ thành phố thì dày đặc khói bụi thế này, con mẹ nó ai mà thích?!
“A! Cậu cả Diệp tôi cuối cùng cũng được tự do rồi! Ha ha ha!”. Cậu cả Diệp bị đập cho một cái, nói xong là ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng!
Ngài Cổn đeo khẩu trang vẫn không lên tiếng, ánh mắt cậu đang thăm dò, nhưng không nhìn thấy người cậu muốn gặp, chỉ thấy một chiếc xe Jeep Wrangler màu đỏ tươi đang bấm còi với bọn họ ở cách đó không xa!
Ngay sau đó, chỉ thấy cậu bạn Thái Dư Bạch lao về phía chiếc xe jeep màu đỏ như cá voi lao về biển vậy đó!