Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1649 - Chương 1649:

Chương 1649:

Tiêu Đề: Ngài Cổn, nổi giận rồi!

Cậu cả Diệp vừa nói xong là bị ba người khác trong xe khinh bỉ tập thể ngay!

Lục Tiểu Vũ: “Diệp Nhất Mộc, cậu thật đê tiện!”

Tiểu Bạch Thái: “Đê tiện đệ nhất thiên hạ!”

Ngài Cổn: Ánh mắt khinh bỉ!

Cậu Cả Diệp: “Sao anh lại đê tiện?! Nửa năm rồi không gặp, anh gửi cho em gái anh một tin nhắn thoại ân cần hỏi thăm một tí thì có làm sao?! Trần Tiểu Quả là em ruột của anh đấy! Năm đó mẹ anh muốn sinh cho anh một cô em gái, nhưng anh không muốn đấy!”

Lúc ấy cậu còn nhỏ, Hoa Nhụy đầu cậu, cậu nói: “Không muốn em gái đâu, lấy Trần Tiểu Quả làm em gái của con mà nuôi đi ạ!!”

Lúc này, Trần Tiểu Quả đang “làm công” trong nhà kính của Tả Nguyên, thấy củ cải lớn đào hoa rốt cuộc cũng “xác chết vùng dậy”, cô mỉm cười, nghe thấy cái giọng nói phong lưu không kiềm chế được kia, cô lại khinh bỉ liếc mắt.

Nhưng mà, bọn họ có thể bình an trở về, cô cũng mừng thay.

“Trần Tiểu Quả, tự nhiên em đờ ra làm gì thế, em nhìn lại em xem, em sắp xịt sen đá Conophytum của anh mòn hết rồi kìa! Đó đều là hàng cực kỳ quý hiếm đó! Nó giá trị hơn sen đá bình thường nhiều lắm!”. Tả Nguyên thấy cái vòi phun sương trong tay Trần Tiểu Quả cứ xịt mãi lên một hàng chậu sen đá Conophytum được sắp xếp chỉnh tề như châu báu, anh ta cầm cái ly giữ ấm trong bộ dạng lôi thôi lếch thếch, vội vã kêu!

Trần Tiểu Quả hoàn hồn, sợ đến mức vội vàng tắt vòi phun sương đi, đm…cái đống quý báu mày, cô không bồi thường nổi!

Cái viên ở giữa to khoảng 4cm kia gọi là *, trong màu xanh lục lộ ra màu vàng trong suốt như thạch rau câu, một viên hơn ba nghìn!

“Em lập tức thu dọn ngay đây! May mà ông chủ không ở đây!”. Trần Tiểu Quả thở phào, vỗ ngực nói.

Tả Nguyên: “…”. Ông chủ keo kiệt đang ở ngay đối diện em này!

Cũng không phải anh ta keo kiệt, chẳng qua là yêu nó như mạng thôi!

Trần Tiểu Quả cuối cùng vẫn không trả lời tên củ cải lớn đào hoa kia, không biết tên khốn đó biết Lạc Nhi thay lòng đổi dạ rồi thì sẽ phản ứng thế nào nữa!

Anh ta đúng là đáng đời!

“Vẫn là Lạc Nhi của tôi tốt!”. Cậu cả Diệp hiếm khi thấy Lạc Nhi gọi điện thoại tới thì cười nói.

Ngay sau đó, cậu cả Diệp nói mấy lời buồn nôn, khiến lỗ tai của ba người khác ở trong xe đều bị ô nhiễm!

Lạc Nhi khóc trong điện thoại, oán giận cậu biến mất nửa năm, còn không ngừng hỏi cậu đi đâu, có phải bị kẻ xấu bắt cóc không, có phải thay lòng đổi dạ rồi không, có phải không cần cô ta nữa không?

Cậu cả Diệp không ngừng dỗ dành một cách buồn nôn, còn cảm động một phen bởi sự chung thủy của Lạc Nhi!

Ngài Cổn ở bên cạnh có vẻ mặt nghiêm túc, không biết Lâm Dương làm gì mà vẫn không trả lời cậu, sau khi cậu cả Diệp rối cuộc cũng cúp điện thoại, cậu mới hỏi Lục Tiểu Vũ.

“Lục Tiểu Cổn, ông Khương bị Khương Dao Dao đẩy xuống cầu thang, xuất huyết não, làm phẫu thuật mổ sọ, gần một tháng rồi vẫn chưa tỉnh! Lâm Dương cũng bị người nhà họ Khương đuổi ra khỏi đại viện, bây giờ đang ở căn hộ bên ngoài của chúng ta. Mấy ngày nay, hầu như mỗi ngày Lâm Dương đều canh giữ ở bệnh viện!”. Lục Tiểu Vũ thành thật nói.

Cô vừa dứt lời, trong xe nhất thời chỉ còn lại tiếng hát từ dàn âm thanh trong xe, rất khéo là bài hát “Nửa cuộc đời” của Ashin mà Lâm Dương thích.

Ba người đều cảm nhận được một luồng hơi lạnh tỏa ra từ vị trí bên trái ghế sau!

Ngài Cổn, nổi giận rồi!

“Lục Tiểu Vũ, tăng tốc!”. Một lúc lâu sau, Lục Tiểu Cổn lạnh lùng nói.

“Khương Dao Dao ban đầu còn muốn vu khống là Lâm Dương làm hại ông Khương, nhưng mà, con kỹ nữ đó tự bẫy mình luôn! Bị bắt nửa tháng, cha cô ta bây giờ mỗi ngày đều dẫn cô ta đến xin lỗi mẹ chúng ta!”. Lục Tiểu Vũ lại nói, tăng tốc độ xe, chiếc xe Jeep màu đỏ ngầu lòi chạy như bay trên đường cao tốc.

Ngài Cổn nhắm hai mắt lại, nhìn như đang nghỉ ngơi, nhưng tay lại siết chặt!

Bình Luận (0)
Comment