Tiêu Đề: Cơ bắp của anh, sờ có sướng không?
Pháo hoa lung linh tỏa sáng bầu trời đêm, chiếu sáng mặt bọn họ, cũng chiếu sáng trái tim của Lâm Dương đã bị nỗi lo lắng bao phủ rất lâu.
Hai cánh tay cô vững vàng ôm eo cậu, nhìn pháo hoa bên ngoài cửa sổ: “Lần đầu tiên đón giao thừa với anh! Anh không ăn cơm với gia đình, có sao không?”
Cậu rũ mắt nhìn cô, đối diện với ánh mắt của cô, trong mắt nhau đều có những đốm sáng lấp lánh.
“Anh tự mình đa tình mà nghĩ rằng, em cần anh ở bên hơn…Bây giờ anh về nhà nhé?”. Cậu thản nhiên nói.
Lại là một câu hỏi khó trả lời!
“Không có không có, anh không có tự mình đa tình! Em cần anh ở bên! Anh đừng đi, đêm nay chúng ta cùng nhau đón giao thừa!”. Lâm Dương vội vàng cho ra một đáp án tiêu chuẩn, sau đó ôm chặt cậu.
Lục Tiểu Cổn cúi thấp đầu, vừa cưng chiều vừa đau lòng nhìn cô một cái.
Cậu không nói gì, đứng không nhúc nhích như một bức tượng điêu khắc, để mặc cô dựa lên người mình, cùng nhau xem pháo hoa, cho đến khi kết thúc…
Xem pháo hoa xong, Lâm Dương lại mở tivi lên như một luật lệ, kéo cậu ngồi lên ghế salon cùng nhau xem “Dạ tiệc mừng xuân”, cô cũng muốn cắn hạt dưa, nhưng không nhà hầu như không có cái gì để ăn cả.
Lục Tiểu Cổn mở hệ thống quản gia thông minh lên, chọn rất nhiều đồ ăn vặt và nguyên liệu nấu ăn, chỉ chốc lát sau đã có người ấn chuông cửa giao hàng đến.
Lâm Dương làm ổ trên ghế salon, cắn hạt dưa xem “Dạ tiệc mừng xuân”, bên cạnh có cậu, lòng tràn đầy hạnh phúc, nhưng mà, nếu ông nội cũng khỏe mạnh và xem cùng với bọn họ thì càng tuyệt hơn…
“Anh Lục, sao anh không ăn hạt dưa?”. Cô tò mò hỏi, cậu chỉ bóc hạt dẻ, nhưng bản thân lại không ăn hạt nào, đều cho cô cả.
Ngài Cổn: “…”. Nam thần sao lại có thể cắn hạt dưa?!
Cậu nhìn cô một cách quái dị, nhét một quả hồ đào vào miệng cô.
“Vì sao không cắn? Chúng ta thi đấu có được không? Ai thua thì phải lì xì cho người còn lại!”. Lâm Dương lại nói.
Thật là muốn nhìn xem thử một người lạnh lùng xa cách như cậu sẽ trông như thế nào khi cắn hạt dưa quá.
Cậu nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc, gõ đầu cô một cái: “Nhàm chán!”
“Em biết rồi, chắc chắn là anh không biết cắn hạt dưa!”. Cô nói xong thì cười haha: “Anh Lục nhà ta thế mà lại không biết cắn hạt dưa! Hahaha!”
“Em phải hỏi mọi người trong nhóm một chút, có phải thật vậy hay không…”. Thân thể gầy nhỏ của cô đột nhiên bị cậu kéo qua, ngã vào ngực cậu, ngay sau đó, khuôn mặt tuấn tú của cậu đè xuống…
Hai đôi môi hòa vào nhau, ánh mắt cậu sáng quắc, hơi thở ấm áp phun lên mặt cô, cái cảm giác mặt đỏ tim đập đã lâu nay lại tới nữa rồi.
Cô chủ động ngưỡng cổ lên một chút, hôn môi cậu, cánh tay vô thức vòng lên cổ cậu, nhắm hai mắt, hôn môi với cậu…
Trong tivi hò hét ầm ĩ, trên ghế salon trong phòng khách, chàng trai và cô gái trẻ tuổi hôn nhau nồng nhiệt, như thể rất khó chia lìa, hôn mải hôn mải.
Nụ hôn này hôn đến mức tim cô đâp như sấp, thậm chí cái tay háo sắc con không nhịn được mà vói vào bên trong áo len của cậu, xoa cơ bắp rắn chắc trên người cậu, thế nên lúc buông ra, cô xấu hổ không dám nhìn mặt cậu, gối lên chân cậu, nghiêng người sang, giả vờ xem tivi.
“Sờ đã không?”. Dạ tiệc mừng xuân sắp kết thúc rồi, cậu khom lưng, dán bên tai cô, thấp giọng hỏi.
“Hả? Cái gì?”
“Cơ bắp của anh, sờ sướng không?”. Cậu lại hỏi, hầu kết trượt lên trượt xuống: “Nhưng mà anh chưa từng sờ em…”
“Thế, thế cho anh, sờ lại đó…a…”. Cô nói lí nhí, bàn tay cậu đã dò vào bộ đồ ở nhà của cô, cách một lớp áo giữ ấm, cậu vuốt ve đường cong vòng eo mảnh mai của cô, yêu thích không buông tay.
Eo của cô, thật là nhỏ…
Mợ Lục có vòng eo thon thả.
Tay cậu chậm rãi tiến tới phía trước, lúc tiến về phía trước, cơ thể cô gái đột nhiên căng cứng vì căng thẳng và cấm kỵ…