Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1678 - Chương 1678:

Chương 1678:

Tiêu Đề: Cậu cả Diệp chưa từng cảm thấy bất lực như thế

Mặc dù chỉ là một học sinh cấp ba nhưng cô không ngu đến mức nghĩ gói màu trắng kia là bột mì, cô cũng hiểu một chút lý do vì sao những người kia bắt cô! Nhất định là lúc cảnh sát kiểm tra, bọn chúng đã nhét túi bột trắng này vào túi cô!

Bọn chúng muốn lợi dụng cô tránh thoát kiểm tra của cảnh sát!

Cho nên mấy người này không phải côn đồ bình thường, bọn chúng buôn ma túy!

Nhận thức này khiến trái tim của Trần Tiểu Quả như thắt lại, đầu óc trống rỗng, trong đôi mắt to tràn đầy hoảng sợ.

Từ nhỏ đến lớn sống trong một môi trường an ninh cao, cô chưa từng gặp bất cứ nguy hiểm gì, lúc này lại rơi vào tay bọn buôn ma túy, sao có thể không sợ?!

Không biết điện thoại ném đâu rồi, Trần Tiểu Quả hoảng đến độ kêu cha trong lòng!

Lúc này nếu cha cô có thể tới cứu cô thì tốt rồi!

Về phần tên lăng nhăng kia, hiện tại còn đang uống rượu vui chơi với các mỹ nữa kìa, đợi anh đến cứu cô thì có lẽ cô đã bị mấy tên buôn ma túy diệt khẩu rồi!

Không ai đến cứu cô, cô chỉ có thể tự cứu mình!

"Sao, sao trong túi tôi có thể có bột mì?" Trần Tiểu Quả cố ý giả bộ ngây thơ, ngu ngơ hỏi.

Nếu như cô biết bọn chúng buôn ma túy, bọn chúng không diệt khẩu cô mới lạ!

Năm người nghe cô nói là bột mì thì đều cười, "Bột mì? Ha ha ha... ... Đúng, là bột mì! Bột mì đặc biệt!"

Trần Tiểu Quả cũng cười ngây ngô theo, ánh mắt liếc nhìn cửa, ở trong phòng còn có thể nghe thấy nhóm nhạc nhỏ đang hát bài "Người mẫu" của Lý Vinh Hạo ở quảng trường thành cổ. Cho nên vẫn còn đang ở thành cổ, hơn nữa còn cách quảng trường nhỏ không xa.

"Mấy anh trai, tôi có thể đi rồi chứ? Cha mẹ tôi không tìm thấy tôi sẽ sợ..." Cô cẩn thận hỏi.

Một người thắp nến, tay kia cầm giấy bạc, lão đại ngồi xuống lấy túi bột trắng ra đổ từng chút từng chút lên giấy bạc sợ lãnh phí!

"Đại ca, xử lý con nhóc này thế nào đây?" Một tên khác nhìn Trần Tiểu Quả, cất giọng hỏi.

Thiếu nữ mặc váy trắng ở thân dưới và áo len xanh ở thân trên, thắt bím tóc ngọt ngào kiểu Nhật, có khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ.

"Búa, bột và sắc đẹp, mày chọn cái nào?" Tên đại ca kia chồm nửa người lên bàn, buồn bã nói.

Tên lưu manh tên Búa nuốt nước bọt, nhìn bột trắng đã bắt đầu bốc khói, lại nhìn Trần Tiểu Quả, cuối cùng gã đi về phía bột trắng!

Trần Tiểu Quả âm thầm thở dài một hơi, chân lãng lẽ dời hai bước.

...

Cậu cả Diệp căn cứu theo động thái mới nhất Trần Tiểu Quả đăng trên vòng bạn bè tìm đến quán bar, đi vào tìm không thấy cô bên trong.

Anh lập tức gọi điện cho cô, kết quả có người nhận lại không phải cô.

"Anh đẹp trai, điện thoại này chúng tôi nhặt được trong hẻm!" Diệp Nhất Mộc tìm thấy người trả lời điện thoại, là một đôi uyên ương, cô gái nói với anh.

Nhìn màn hình điện thoại vỡ vụn, Diệp Nhất Mộc nheo mắt sau đó nhận ra cô đã xảy ra chuyện rồi!

Điện thoại di động này rơi trên mặt đất, màn hình đều vỡ vụng, quanh đây không có nhiều xe cộ nên không có khả năng Trần Tiểu Quả không phát hiện ra được!

"Trần Tiểu Quả!" Anh bước nhanh chân, hét to.

Vừa gọi điện bảo người tìm cô.

"Anh đẹp trai, có phải anh tìm một cô gái không. Vừa rồi chúng tôi thấy mấy người đàn ông bắt cô ấy đi về phía cầu nhỏ kia kìa!" Lúc này lại có người đi đến.

Cậu cả Diệp lập tức mất bình tĩnh, "Thấy người bị bắt đi mà mấy người không cứu sao?!"

Ba cô gái thấy dáng vẻ dữ tợn gào thét của anh hù dọa, "Thực xin lỗi, chúng tôi báo cảnh sát rồi... Mấy người bọn họ, chúng tôi không dám..."

Còn chưa giải thích xong, cậu cả Diệp đã chạy về phía các cô ấy chỉ!

Xuyên qua cầu nhỏ có một quán bar, anh không đi vào, không ngừng gọi tên Trần Tiểu Quả, đáp lại anh chỉ có ánh mắt tò mò của người qua đường!

Cậu cả Diệp chưa từng cảm thấy bất lực như thế, tức giận đến giật tóc!

"Mấy người chết đâu hết rồi?! Nhanh tới tìm người cho tôi!" Anh rống to, cúp điện thoại.

Trong đêm tối anh đứng ở ngõ nhỏ, trấn tĩnh lại, ánh mắt đảo quanh trên mặt đất tìm kiếm những món đồ có lẽ đã rơi khỏi người của Trần Tiểu Quả.

Không có gì...

Nhưng chỉ có mùi là từ đâu đó bay lên, nếu là người bình thường có thể sẽ không chú ý đến mùi hương kia, nhưng cậu cả Diệp không phải người bình thường!

Quanh đây có bọn nghiện!

...

Năm người trong phòng đang sung sướng đê mê, lúc này có giết bọn chúng thì chúng cũng không để ý.

Trần Tiểu Quả lùi lại từng bước lùi thẳng tới cửa, quay người kéo cửa, trái tim lơ lửng. Cô dựa theo bản năng cất bước chạy ra ngoài, chỉ là ô không chú ý tới loại cửa này có bậc, trượt chân lảo đảo ngã ra phía trước.

Xong...

Trong khoảng khác ngã xuống, trong lòng cô tuyệt vọng.

"Con khốn này! Dám chạy!" Mấy tên nghiện nghe thấy tiếng động ở cửa, hung tợn nói.

Trần Tiểu Quả ngã dưới đất nghe thấy tiếng của bọn họ, tuyệt vọng muốn khóc!

"Cứu với..." Cô phát hiện mình bị sợ đến mức không hét to ra được.

"Con nhóc, còn muốn chạy đi đâu? Hóa ra trước đó giả ngu..." Tên cầm đầu đi tới chỗ Trần Tiểu Quả, cười xấu xa nói.

"Các người dám đụng đến tôi thì không phải là buôn ma túy đơn giản nữa đâu!" Việc đã đến nước này cô không thể trốn được, cũng không giả bộ nữa, vừa đứng lên vừa nói.

"Con khốn! Mày nghĩ chúng tao..." Tên cầm đầu còn chưa nói xong, trên mái hiên đột nhiên có người nhảy xuống, ngay sau đó gã chịu một gậy!

Trần Tiểu Quả còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, cánh tay bỗng bị người ta kéo một cái, ngay sau đó bả vai bị ôm lấy, cô rơi vào một vòng tay an toàn!

Cô ngẩng đầu đúng lúc đối diện với khuôn mặt đẹp trai của Diệp Nhất Mộc.

Người mà cô nghĩ đêm nay không kịp xuất hiện đã thực sự xuất hiện, tay phải anh cầm một cây gậy gỗ. Lúc cô đang bàng hoàng thì anh buông cô ra, cơ thể to lớn chắn trước mặt cô.

Cơ thể anh cường tráng giống như tường thành, ngắn giữa cô và người xấu.

Trong chốc lát, Trần Tiểu Quả cảm giác cuối cùng trái tim đã trở lại.

"Thằng nhóc ở đâu ra đây! Đánh cho tao! Đánh đến chết cho tao!" Tên cầm đầu chịu một gậy động động bả vai, hung ác nói.

"Trần Tiểu Quả! Trốn xa một chút! Đừng có chạy lung tung!" Diệp Nhất Mộc đưa lưng về phía cô, trầm giọng nói.

"Ừm..." Giọng của Trần Tiểu Quả khàn khàn, thấy mấy tên lưu manh móc dao ra thì lòng cô lại hoảng hốt...

Một mình cô có thể đánh được năm người sao?!

Diệp Nhất Mộc kéo vành mũ lưỡi trai ra sau, sau đó gầm lên giận dữ, đánh!

"Diệp Nhất Mộc! Cẩn thận bên trái anh!" Trần Tiểu Quả lùi đến bên tường, nhìn anh bị vây, lớn tiếng hô lên.

Khi còn bé lúc anh đánh nhau cô cũng sẽ ngây ngốc hô lên như vậy, hoàn toàn không làm được gì...

Nhưng sao Diệp Nhất Mộc có thể thua mấy tên nghiện này, mấy người này trông hung dữ nhưng thân xác đã bị tàn phá bởi ma túy như một xác chết biết đi, không có sức chiến đấu!

Một tên đã ngã xuống, lúc Trần Tiểu Quả vừa định cổ vũ thì từ ngoài sân đã có vài gã đàn ông rắn rỏi xông vào, cô lập tức chạy đến bên cạnh Diệp Nhất Mộc, dựa vào người anh theo bản năng...

Bình Luận (0)
Comment