Tiêu Đề: Tiểu Quả Tử cho dù để cho tôi ăn cứt chó, tôi cũng ăn!
Cậu bị ngón tay của cô trêu chọc đến nổi lửa, hầu kết gợi cảm nhô ra không ngừng di chuyển lên xuống, một tay bắt được "Tay" kẻ đầu sỏ !
"Thái Dư Bạch, tôi cảm thấy tôi có cần phải đánh cậu một trận, cậu mới không cảm thấy tôi chỉ là bình hoa! Haizz” Lục Tiểu Vũ nhìn cậu, đang cảnh cáo, cậu uống say không còn biết gì, đột nhiên xoay người đè lên cô ấy, nóng lòng chặn lại môi của cô!
Đồng thời, giở trò với cô!
...
Lục Tiểu Vũ nằm lì ở trên giường, hai tay nắm chặt đầu giường, tiếp nhận anh cậy mạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, tóc dài lộn xộn tản ra, có vài sợi dính trên gương mặt ướt nhẹp, kích tình mà dễ thương...
Uống say cộng thêm tâm trạng không tốt, cậu cũng không có kiên nhẫn như trước, phóng túng mà dã man, dường như giết chết cô, cô sẽ không chạy như vậy.
Ai nói sau khi người đàn ông uống say, không thể nhân sự? !
Thái Dư Bạch!
Đại gia nhà anh!
Giả say à? !
"A" Đầu của cô bị cậu xoay qua, cậu vừa nóng lòng chặn môi cô đã sớm bị anh ngược đãi đến sưng đỏ...
Thân hình cân đối màu đồng cổ cùng mềm mại trắng hồng, một mực dây dưa không nghỉ...
Thái Dư Bạch ngồi dậy trong say rượu đau đầu, chăn mền trượt xuống, lộ ra cơ ngực màu đồng cổ tráng kiện đầy vết cào của cậu, phía sau lưng cũng ti ti đau, nghĩ đến toàn bộ là kiệt tác của cô ấy, cậu giương môi, nghiêng đầu nhìn về phía bên giường.
Nhìn cô mệt mỏi còn chưa có tỉnh lại, nằm sấp ngủ, êm ái kéo chăn mền lên, che khuất bên ngoài lưng trắng trần trụi của cô ấy, nghĩ đến việc cô ấy muốn đi ra nước ngoài du học, nét ôn nhu trên mặt của cậu, từng chút từng chút thối lui...
"Khi nào, chị mới có thể vì tôi suy nghĩ một chút, mà không phải chỉ chú ý đến việc chị vui vẻ?" Cậu cười khổ nói.
Dứt lời, xuống giường.
...
Mặt trời lên cao, Diệp đại thiếu mới rời giường, đi đến nhà bếp tìm ăn, vừa muốn cầm một phần bữa sáng còn dư, bị Trần Tiểu Quả ngăn: "Đó là thức ăn của Tiểu Thái Ca, để lại cho chị Vũ! Anh không thể ăn!"
"Tiểu Quả Tử, anh của em đói bụng, em không đau lòng sao?" Diệp đại thiếu đứng sau lưng của Trần Tiểu Quả, xoay người ở bên tai cô ấy, tư thế vô cùng ái muội.
"Anh là đáng đời đói bụng, mỗi ngày ngủ nướng! Tôi dựa vào cái gì đau lòng cho anh hả?" Trần Tiểu Quả né tránh anh, ghét bỏ nói.
Diệp đại thiếu ngón tay làm bộ dáng lau nước mắt: "Ai, anh sống còn có ý gì? Cha anh mỗi ngày chê anh không bằng Lục Tiểu Cổn, mẹ anh mỗi ngày mắng anh không tiến bộ, người em gái duy nhất anh yêu thương, mỗi ngày xem anh như kẻ thù!"
Trần Tiểu Quả quay người nhìn anh: "Anh thật đáng thương. Ăn bún gạo không?"
Diệp đại thiếu sửng sốt, sau khi hiểu được, quả thực thụ sủng nhược kinh, liên tục gật đầu: "Tiểu Quả Tử cho dù để cho anh ăn cứt chó, anh cũng ăn!"
"Vậy anh đi ăn cứt chó đi!" Trần Tiểu Quả vừa nói xong muốn đi ra, Diệp đại thiếu liền vội vàng tiến lên giữ chặt cô ấy.
"Quả Tử tốt, mau thương xót cho anh cả của em ăn chút gì đi, sắp chết đói oa!"
Trần Tiểu Quả tránh anh, lại quay trở lại một bên bếp, lấy điện thoại di động ra nhìn xuống thực đơn bên trong phòng bếp: "Đúng lúc tôi thật sự muốn học tập một chút bún gạo này, không phải cố ý muốn làm cho anh ăn!"
Diệp đại thiếu: "..." Tiểu nha đầu, lại còn khẩu thị tâm phi!
Anh tự mình đa tình nghĩ.
"Tôi thực sự nói thật, anh đừng tự mình đa tình! Tôi thích nấu ăn, nhưng là, chính mình ăn sợ béo phì!" Cô ấy lại nói.
Diệp đại thiếu: Giải thích cũng là che giấu!
Lúc Trần Tiểu Quả bưng một cái nồi bún gạo lên bàn, Lục Tiểu Vũ cũng vừa xuống lầu, không thấy Thái Dư Bạch.
Cô đi đến bên quầy bar, rót chén nước: "Tiểu Quả, em làm bún gạo sao? Thơm quá! Chị muốn ăn!"
"Đi đi đi! Tiểu Quả cố ý làm cho anh của em ăn! Tiểu Bạch để lại cho em bánh bao và cháo rồi ! Tự mình làm nóng đi!" Diệp đại thiếu vội vàng che chở đồ ăn, còn kém không có ôm nồi đất trong ngực rồi !
"Tiểu Quả, Tiểu Thái Ca của em đâu?" Lục Tiểu Vũ hỏi Trần Tiểu Quả.