Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1702 - Chương 1702:

Chương 1702:

Tiêu Đề: Tôi không hiểu cô, nhưng tôi hiểu cậu ấy!

Quần chúng trong căn phòng cách vách, chính là nhóm người Lục Tiểu Cổn!

Lục Tiểu Vũ cố ý hẹn Mạc Tiểu Vũ đến phòng riêng dành cho tình nhân có lắp đặt gương hai chiều, khi nãy lúc họ đứng song song, các chàng trai đều ở trong phòng cách vách nhìn xuyên qua gương.

Cũng là Lục Tiểu Vũ cố ý gọi họ đến, đối diện với loại con gái có tâm cơ, không có nhân chứng sao được?

Mọi người bùng nổ tập thể trong lòng một lần lại một lần!

Thấy qua bạch liên hoa rồi, nhưng còn chưa thấy qua loại có thể giả vờ, kỹ nữ đến vậy, hơn nữa còn có thể diễn thành thế này!

Hai vị tiểu tiên nữ Lâm Dương, Trần Tiểu Quả thề chết che miệng, sợ bị tức đến nỗi đột ngột kích động mắng ra tiếng!

Ngay cả cậu chủ bên trái cũng mím chặt môi, sợ phát ra âm thanh.

Cậu chủ Diệp và cậu chủ Cổn thì đứng bên tường, A Tùng mà Mạc Tiểu Vũ cứ tưởng cậu ta đã vào thành phố, giờ đây đang bị trói trên chiếc ghế trước mặt họ, miệng cậu ta bị băng dính bịt lại, âm thanh bị bóp nghẹn vang lên trước đó trong phòng riêng là cậu ta phát ra.

Lúc này, cậu ta đã bị em gái Mạc Tiểu Vũ của cậu ta làm kinh sợ đến nỗi không phát ra bất cứ âm thành gì nữa.

Giờ Lâm Dương nhớ ra gì đó định ra khỏi phòng riêng đi sang phòng cách vách, bị Lục Tiểu Cổn tiến lên ngăn lại, Lâm Dương chỉ tay về phía đối diện, dùng khẩu hình nói với cậu bé: “Chúng ta qua đó làm chứng cho Lục Tiểu Vũ!”

Gương mặt Lục Tiểu Cổn đầy vẻ nghiêm túc, lắc đầu với cô ấy, bảo cô ấy đừng qua đó.

Đến lúc khảo nghiệm Tiểu Bạch Thái rồi!

Cậu chủ Diệp xuyên qua gương hai chiều nhìn anh em tốt của cậu bé bên căn phòng cách vách, năm ngón tay phải khép lại, chỉ lên trán và hai bên đầu vai, trong lòng thầm cầu khấn cho Tiểu Bạch Thái: Amen!

Người anh em, cậu coi chừng đấy!

Trong phòng riêng cách vách, Mạc Tiểu Vũ cúi đầu, hai đôi vai không ngừng run rẩy, một dáng vẻ khắc chế ẩn nhẫn để không khóc thành tiếng.

Trông rất tủi thân!

Lục Tiểu Vũ nhếch khóe miệng thành nụ cười thưởng thức, khoanh tay, vẫn dáng vẻ vênh váo hung hăng như cũ, cô bé im lặng nhìn Tiểu Bạch Thái vẻ mặt phức tạp đứng một mình bên cạnh.

Lúc này cậu nhóc nghiêng đầu, tiếp nhận ánh mắt của cô bé.

Cũng đúng lúc cậu nhóc đối diện với gương mặt xinh đẹp của cô bé, một thân đàng hoàng đứng đắn làm tôn thêm sự bé nhỏ đáng thương của Mạc Tiểu Vũ!

“Chẳng phải cậu ấy chỉ bảo cô tránh xa chút thôi sao? Tại sao cô vừa khóc vừa quỳ xuống vậy?” Thái Dư Bạch lại nhìn Mạc Tiểu Vũ, trầm giọng hỏi.

Mạc Tiểu Vũ nghe cậu nhóc nói, cười thầm trong lòng, cậu nhóc nghi ngờ Lục Tiểu Vũ bắt nạt cô ta sao?

Cô ta chầm chậm ngẩng đầu lên, mắt đầy ánh lệ, rụt rè nhìn Lục Tiểu Vũ: “Anh Tiểu Bạch, bỏ đi… Sau này chúng ta đừng liên lạc nữa là được rồi! Chị Tiểu Vũ, chị cũng đừng vì em mà nổi giận với anh Tiểu Bạch nữa.”

Lục Tiểu Vũ giơ tay xoa xoa cánh tay, nổi cả da gà lên rồi.

“Mạc Tiểu Vũ, rốt cuộc cậu ấy làm gì cô rồi, cô nói rõ ra cho tôi nghe!” Tiểu Bạch Thái trầm giọng nói.

Lời của cậu nhóc, theo sự giải thích của Mạc Tiểu Vũ là: “Đừng sợ, nói ra hết, anh Tiểu Bạch chống lưng cho em!”

Mạc Tiểu Vũ càng kích động hơn, cố gắng vờ như rất sợ Lục Tiểu Vũ, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng nghẹn ngào mở miệng:

“Chị ấy bảo em cách xa anh ra chút, nói em quyến rũ anh, em thề với chị ấy, chị ấy vẫn không tin em…” Mạc Tiểu Vũ nức nở sụt sịt: “Chị ấy còn lấy ra tấm ảnh em bị tên cường đạo A Tùng kia phi lễ, không biết lén chụp lúc nào, nói em cấu kết với tên cường đạo đó! Anh Tiểu Bạch, em thật sự không có!”

Cô ta không quên bức ảnh cô ta và A Tùng còn đang trên ti vi, Mạc Tiểu Vũ lại nói.

Lúc này Lục Tiểu Vũ lấy điều khiển từ xa, tắt mất màn hình ti vi đang chiếu tấm ảnh, ban nãy mấy tấm ảnh đó lại đang phát.

Thái Dư Bạch nhìn sang, ánh mắt càng lúc càng sâu thẳm.

“Anh Tiểu Bạch, thật sự là A Tùng muốn phi lễ với em!” Mạc Tiểu Vũ lại nói: “Trước giờ em không biết cậu ta, cậu ta biết các anh đều là người có bối cảnh thân phận, không dám tìm các anh báo thù mới tìm đến em!”

Lúc này, sắc mặt của Thái Dư Bạch trầm xuống, lại nói: “Còn nữa không? Cậu ấy bảo cô làm gì?!”

Giọng điệu tức giận, Mạc Tiểu Vũ nghe thấy máu cả người đều sục sôi, cậu nhóc tin lời cô ta nói!

Mà Lục Tiểu Vũ, cô bé nắm chặt bàn tay thành nắm đấm. nhưng cô bé vẫn im lặng không nói một câu, Tiểu Bạch Thái cũng không chất vấn cô bé.

“Chị ấy cảnh cáo em, nếu em còn đến gần anh, sẽ dùng mối quan hệ ra tay với cha em, làm cho cha em không lấy được phí xuất ngũ! Em chỉ đành quỳ xuống cầu xin chị ấy…”

Mạc Tiểu Vũ nói xong, lại nhìn Lục Tiểu Vũ, không ngừng rơi nước mắt: “Chị Tiểu Vũ, xin chị tha cho em đi, ngày mai em sẽ rời khỏi đây! Trước giờ em không có bất cứ suy nghĩ gì quá phận với anh Tiểu Bạch! Chị hiểu lầm rồi!”

Lục Tiểu Vũ vẫn cười híp mắt, đi đến gần Mạc Tiểu Vũ: “Không phải cô có anh Tiểu Bạch của cô chống lưng sao? Sao còn cầu xin tôi?”

Mạc Tiểu Vũ thấy cô bé tiếp cận mình, trốn bên cạnh Tiểu Bạch Thái, còn níu lấy ống tay áo sơ mi của cậu nhóc.

“Chị Tiểu Vũ, em xin lỗi… Anh Tiểu Bạch…” Mạc Tiểu Vũ khóc lóc nói.

Thái Dư Bạch vùng ra khỏi tay của Mạc Tiểu Vũ, cản lại trước mặt cô ta, hạ tầm mắt, nhìn Lục Tiểu Vũ.

“Chà, bảo vệ cô ta tới vậy hả? Sợ tớ ra tay đánh cô ta à? Suy cho cùng, trong mắt cậu, từ nhỏ đến lớn tớ luôn không nói lý lẽ, tùy hứng làm xằng làm bậy, đúng không?” Lục Tiểu Vũ ngẩng đầu, nhìn người đang cản trước mặt mình, người vẫn luôn nghe theo lời cô bé từ nhỏ đến lớn!

Họ đã từng là hai đứa nhỏ vô tư.

Bây giờ, cậu nhóc lại lắng nghe tin tưởng lời của một bạch liên hoa gieo rắc bất hòa!

Cô bé nắm chặt tay, xương ngón tay phát ra âm thanh răng rắc.

Vào lúc cô bé định giơ nắm đấm đánh cậu nhóc, một tay cậu nhóc ôm lấy vai cô bé, đôi mắt sâu thẳm cứ khóa chặt lấy cô bé.

“Tư lệnh Vũ của tôi, tuy bá đạo, cường thế, nhưng trước giờ không thèm làm mấy chuyện mất giá trị bản thân, chuyện bản thân cậu ấy coi thường.” Cậu nhóc nhìn cô bé, trầm giọng nói.

Lời này vừa thốt ra, Lục Tiểu Vũ hơi sững sờ, Mạc Tiểu Vũ sau lưng cậu nhóc thì ngơ ngác, anh Tiểu Bạch này, có ý gì đây?

Bàn tay vốn nắm chặt thành nắm đấm chuẩn bị đánh người của Lục Tiểu Vũ từ từ thả lỏng.

Đôi vai bị cậu nhóc mạnh mẽ ôm lấy, cả người bị cậu nhóc kéo vào dưới cánh tay, cùng đối diện với Mạc Tiểu Vũ đang chết lặng.

Mạc Tiểu Vũ thất thần lắc đầu, lui bước về sau…

“Mạc Tiểu Vũ! Cô tưởng rằng tôi sẽ tin mấy lời nhảm nhí cô nói sao?! Tôi không hiểu cô, nhưng tôi hiểu cậu ấy!” Thái Dư Bạch lạnh lùng nói, gương mặt giận dữ, đôi mắt trừng Mạc Tiểu Vũ đang tỏ vẻ rõ đáng thương, tủi thân.

Điều đáng kinh ngạc là cô ta lại là người như vậy!

Nghe lời cậu nhóc nói, Lục Tiểu Vũ hơi dở khóc dở cười.

Thái Dư Bạch cố ý để Mạc Tiểu Vũ diễn kịch, xem thử rốt cuộc cô ta sẽ nói xấu gì cô bé!

Nhìn dáng vẻ chết đứng của Mạc Tiểu Vũ, cô bé chỉ thấy đã!

Đầu óc Mạc Tiểu Vũ ong ong, có thế nào cũng không ngờ cậu nhóc sẽ chọn tin tưởng Lục Tiểu Vũ, nước mắt của cô ta lại chảy xuống lần nữa…

“Anh Tiểu Bạch, anh, anh không tin em? Em, em có lý do gì để hãm hại chị Tiểu Vũ chứ? Cùng là chị ấy bảo em đến đây mà! Chị ấy còn vu khống em với tên cường đạo A Tùng kia—”

“Mạc Tiểu Vũ! Cô cmn đừng giả vờ nữa! Cô ả kỹ nữ này!” Vào lúc này, giọng của A Tùng không biết từ đâu truyền đến, khiến Mạc Tiểu Vũ sững người!

Lúc này đây, mặt kính nâu phía trên ti vi đột nhiên vỡ ra, “lạch cạch” một tiếng, từ trên ti vi rơi xuống, chỉ thấy phía sau trống rỗng, gương mặt của A Tùng thình lình xuất hiện trong tầm nhìn của cô ta!

Bình Luận (0)
Comment