Tiêu Đề: Chị Vũ sẽ dạy dỗ Tiểu Bạch Thái thế nào đây?
Lục Tiểu Vũ nhai kẹo cao su trong miệng, rất bình tĩnh nhìn kịch vui bên kia, sau đó, đi trước một mình.
“Tôi không phải côn đồ gì cả, tôi là bạn trai của con gái cưng nhà ông! Có phải các người đều không biết tôi không?” A Tùng từ sau lưng Mạc Tiểu Vũ túm lấy cổ cô ta, hung ác nói.
“Cha ơi! Cứu con!” Mạc Tiểu Vũ khóc lóc hét lên.
“Cậu nói bậy gì đấy?! Con gái tôi không có bạn trai!” Cha Mạc tức giận nói, giơ cây chổi lên định đánh người, không ít người gần đấy vây lại xem.
Mấy người họ không lo chuyện bao đồng, họ nghĩ rằng qua trận náo loạn này của A Tùng, cha mẹ của Mạc Tiểu Vũ cũng sẽ biết tâm tư con gái họ xấu xa cỡ nào!
“Tiểu Vũ đâu?” Đến nhà trọ, Lâm Dương phát hiện trong nhóm người không có Lục Tiểu Vũ, hỏi.
Tiểu Bạch Thái đi lên lầu ngay lập tức.
“Các cậu nói, chị Vũ sẽ xử Tiểu Bạch Thái thế nào đây?” Cậu chủ Diệp cười trên nỗi đau của người khác mà nói: “Đừng thấy mấy hôm nay ngoài mặt chị Vũ như không có gì, không chừng trong lòng ghi hận không biết bao nhiêu là tội nữa!”
Trần Tiểu Quả nhìn tên lăng nhăng nói chuyện nhà người khác, thầm nghĩ, từ nhỏ đến lớn, cậu đã bị tôi ghi vô số tội rồi!
Có điều, đời này của cô ấy đều không có cơ hội tính sổ từng món một với cậu!
Thấy trên má cậu có vết thương, cô ấy tốt bụng đi tìm hộp y tế, lấy tăm bông y tế và băng cá nhân trở lại, cậu chủ Diệp ngồi trên sô pha nghỉ ngơi vẫn không chú ý đến, chỉ cảm thấy má mình đau nóng rát, vừa mở mắt ra nhìn chỉ thấy Trần Tiểu Qủa đứng phía sau, đang xử lý vết thương trên má cậu…
Cậu đơ người ra, không nhúc nhích, ngay sau đó, Tiểu Quả dán băng cá nhân cho cậu.
Một dòng chảy ấm nóng bao lấy trái tim cậu…
“Cả người cậu cũng chỉ có gương mặt là thuận mắt nhất thôi, để lại vết rồi, sau này không còn gì nữa rồi!” Trần Tiểu Quả kiêu ngạo nói, cô ấy tuyệt không thừa nhận là nhất thời mềm lòng.
“Tiểu Quả, kiêu ngạo, lại kiêu ngạo rồi!” Sau khi cậu chủ Diệp khôi phục tinh thần, nói ngay, thấy Trần Tiểu Quả đi vào nhà bếp, cậu cũng vội vàng đi theo…
--
Nhà trọ này là nhà vườn độc lập, Lục Tiểu Vũ ở căn phòng gác mái tu sửa lại tầng cao nhất, cũng là căn phòng tốt nhất, nằm trên giường ngủ có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Thái Dư Bạch gõ cửa một lát, vẫn không có ai mở, cậu nhóc chỉ đành cạy khóa.
May mà cô bé không lắp thêm chốt chống trộm, cậu nhóc dễ dàng mở cửa đi vào phòng.
Vừa tiến vào chỉ thấy cô bé vừa tắm xong đang ngồi trên cửa sổ tầng áp mái, vắt khăn trên đầu lau khô tóc, mặc đầm ngủ, đi chân trần.
Đầm ngủ hai dây ngọc trai trắng, ôm lấy thân hình ưu mỹ xinh đẹp của cô, nhất là vị trí hai sợi dây áo, xương quai xanh lộ ra rõ rệt, quyến rũ chết người, không phải nét đẹp mạnh mẽ như lúc đánh nhau!
Mái tóc ẩm ướt che đi hơn nửa gương mặt cô bé, cô bé nghiêng đầu nhìn về phía cậu nhóc, khăn lông trong tay không ngừng lau mái tóc ướt.
Cậu nhóc vừa đi vừa nhìn cô bé, ánh mắt như quen biết cô bé lại lần nữa, trong tay cầm một quyển nhật ký rất cũ.
Mấy tháng trôi qua, cô bé chỉ bái sư học nghệ đơn giản vậy thôi sao?
Đêm nay, gài bẫy Mạc Tiểu Vũ, bắt mấy tên cuồng nhìn trộm kia, đều là chủ ý của cô bé, cậu nhóc cũng thấy được thân thủ của cô bé hết lần này đến lần khác…
“Lúc trước tớ không có nói xấu cậu một lời nào với Mạc Tiểu Vũ, là cô ta lén đọc nhật ký tớ viết!” Đi đến trước mặt cô bé, cậu nhóc trầm giọng giải thích, đặt quyển sổ lên đầu gối cô bé, lấy đi khăn lông trong tay cô bé, đứng bên cạnh giúp cô bé lau tóc.
Khóe miệng Lục Tiểu Vũ hơi co giật, cầm quyển sổ cũ lên mở ra…
“Năm đó sau khi tớ đến đây, lúc nhớ cậu, sẽ viết nhật ký…” Giọng nói từ tính của cậu nhóc từ trên đỉnh đầu truyền xuống…