Tiêu Đề: Con ruồi thúi! Đập cái trứng thúi của anh đi!
“Nói như thể trước đây em ấy cho tôi ăn quả ngọt rồi vậy!”. Cậu cả Diệp uất ức nói.
Nhưng mà nụ hôn vừa rồi phải nói là ngọt lịm, Tiểu Quả Tử nhà cậu quá ngọt rồi, ăn không đủ a a a a!
Tiểu Quả Tử giành lấy điện thoại di động trong tay cửa, đi về phía cửa.
Lâm Dương nói với Lục Tiểu Cổn một tiếng rồi vội vàng đi theo Trần Tiểu Quả, về phòng của bọn họ, trong phòng bây giờ chỉ còn lại hai chàng trai.
Cậu cả Diệp vẻ mặt hớn hở, lè lưỡi liếm môi, như có dư vị: “Người anh em, sau này, anh không còn là cẩu nữa!”
Ngài Cổn thương cảm nhìn cậu ta một cái: “Theo tôi thấy thì chi bằng cậu tiếp tục làm cẩu độc thân đi!”
“Mẹ kiếp! Lục Tiểu Cổn, cậu đúng là xấu xa, bản thân có bạn gái nhỏ, yêu thật vui vẻ, mặc dì ông đây phải tiếp tục làm cẩu độc thân!”. Cậu cả Diệp vừa cởi quần áo vừa nói.
“Anh đây chỉ không muốn chú em trở thành một hủ tro cốt thôi!”. Ngài Cổn nói, sau đó cởi cái áo thun ra, lộ ra cơ thể rắn rỏi, đi vào phòng vệ sinh.
Cậu cả Diệp sửng sốt một chút mới hiểu được ý cậu.
Đm!
Là “truy thê hỏa táng tràng*” chứ gì!
(*) Ý chỉ quá trình theo đuổi lại vợ khổ sấp mặt.
Tiện nhân, liệu sự như thần ấy nhỉ, mẹ kiếp!
“Ngài Cổn, trước đây ngài đã nhìn ra chú em này và Tiểu Quả Tử có tướng phu thê rồi đúng không?”. Cậu cả Diệp lại nở nụ cười bỉ ổi, đuổi theo cậu và hỏi.
Ngải Cổn không muốn để ý đến cậu ta, vào phòng vệ sinh, cậu ta lập tức chen vào.
“Con mẹ nó, đều là đàn ông, cũng đều thẳng, anh đây thèm bông cúc của chú em chắc! Tắm cùng đi, trò chuyện một chút thì làm sao?”. Cậu cả Diệp vừa chen vào vừa nói.
Ngải Cổn giơ một chân đá cậu ta: “Tắm cái cục cứt!”
“Rầm” một tiếng, cửa phòng vệ sinh bị cậu đóng lại, còn khóa trái.
“Cái quái gì thế! Chắc chắn là không to bằng ông đây nên ngại chứ gì!”. Cậu cả Diệp vừa đập cửa vừa lớn lối nói.
Ngải Cổn chợt mở cửa phòng vệ sinh ra, toàn thân chỉ còn lại độc một chiếc quần lót góc bẹt màu đen, cậu cả Diệp sợ đến mức bỏ chạy, vừa quay đầu lại nhìn nơi nào đó, gào thét trong lòng!
To thật!
Ngài Cổn đứng trước gương, liếc nhìn cái bớt trên mông một cách hổ thẹn, nhưng mà sao lại cảm thấy màu nó đã nhạt hơn nhỉ?
Cậu lau hơi nước trước gương, cẩn thận nhìn lại lần nữa, quả thật nhạt hơn rồi.
Trẻ con mới sinh thường sẽ có những cái bớt Mông Cổ màu xanh đen, màu bớt của cậu giống như bớt Mông Cổ, chẳng qua là một chữ “Cổn” rõ ràng, thông thường trẻ con đến một độ tuổi nhất định thì bớt trên mông sẽ hoàn toàn biến mất.
Lẽ nào, cậu phải chờ đến năm 20 tuổi thì nó mới biến mất sạch sẽ à?!
Thật ra cậu cũng không quá ghét cái thứ này cho lắm, không có nó, năm đó Diệp Kiều sao có thể biết cậu là Lục Tiểu Cổn? Sao mà kiên định thế được?!
Nhưng mà, nghĩ đến sau này khi trần truồng với Lâm Dương, cô sẽ thấy chữ “Cổn” này là lòng cậu lại lạnh băng…
…
Buổi sáng, Trần Tiểu Cổn mất ngủ đến bốn năm giờ sáng vẫn còn ngủ say, chợt nghe có người gõ cửa, rất ồn ào.
“Tiểu Quả Tử! Anh dậy rồi! Chào buổi sáng!? Không phải em thấy phiền anh ngủ nướng lắm sao, tối hôm qua anh không hề chơi game, đi ngủ sớm đấy!”. Cậu cả Diệp nói cách một cánh cửa.
Trần Tiểu Quả buồn ngủ nằm sấp trên giường, tức giận nghiến răng, ở trong lòng hung ác ghi thêm một món nợ cho cậu!
Lâm Dương ở giường bên cạnh cũng dậy sớm, trời còn chưa sáng đã ra ngoài rồi, cùng ngài Cổn đi ngắm mặt trời mọc!
“Tiểu Quả Tử, sao em vẫn còn ngủ? Ôi, có phải cơ thể khó chịu không? Sốt sao? Nào, để anh xem!”. Cậu cả Diệp cạy cửa hai ba cái mới mở ra được, sau khi đi vào, thấy Trần Tiểu Quả vẫn còn ngủ, cậu đưa tay xoa trán cô.
“Con ruồi thúi! Đập cái trứng thúi của anh đi! Đừng có làm phiền tôi được không?! Mệt!”. Cô nổi cáu nói.
Trần Tiểu Quả có cái tính cáu kỉnh khi mới ngủ giậy, nhất là khi thức dậy mà ngủ không đủ giấc là muốn nổi nóng ngay, hơn nữa, cô vốn đã tức cậu, cậu còn chọc giận cô!