Tiêu Đề: Cậu ngã xuống.
Cô giáo Chu quả thật tức điên lên!
Trần Tiểu Quả thấy cô giáo Chu vọt vào, sợ đến mức hét lên một tiếng, lập tức chạy sang bên cạnh, mở mắt trừng trừng nhìn cái chổi trong tay cô đánh lên người Diệp Nhất Mộc!
Cậu cả Diệp đang ngơ ngác, trực tiếp ăn đòn của cô giáo Chu, cậu da dày thịt béo, chưa từng rên lên một tiếng!
Chẳng qua là cảm thấy quá khổ!
Diệp Nhất Mộc cậu xui xẻo như vậy sao?!
Cô giáo Chu không ngủ sao? Sao mà biết cậu leo cửa sổ vào được?! Hơn nữa còn leo bằng tay không từ tầng một lên tầng năm, mạo hiểm cả tính mạng!
“Diệp Nhất Mộc! Thằng nhóc cậu, thằng nhóc cậu…”. Cô giáo Chu tức giận đến mức nói không nên lời, hai tay siết chặt cán chổi: “Mỗi ngày tôi phòng cậu như phòng trộm, chỉ sợ cậu tìm đến Trần Quả nhà tôi, kết quả, hơn nửa đêm, khó lòng phòng bị! Tôi, tôi, tôi sẽ gọi điện thoại cho cha mẹ cậu! Tôi thấy trên đời này đúng là không ai đánh bại được cậu rồi!”
“Trần Tiểu Quả! Đi lấy điện thoại di động cho mẹ!”. Cô giáo Chu muốn gọi điện thoại, nhưng điện thoại lại không ở bên người.
Trần Tiểu Quả đang sững sờ, không nhúc nhích, vẻ mặt phức tạp.
“Trần Tiểu Quả! Con còn đứng sững ra đó làm gì?! Đi lấy!”. Cô giáo Chu quát lớn, giọng cũng không quá to, sợ bị hàng xóm nghe thấy, dù sao cũng chẳng phải là chuyện gì vẻ vang.
“Cô giáo Chu! Cô cần gì phải làm như bắt trộm thế?! Mấy ngày rồi con không thấy Tiểu Quả Tử, con nhớ cô ấy nhớ đến mức lòng trống rỗng!”. Diệp Nhất Mộc xoa cánh tay bị đánh đau, nhìn nhạc mẫu đại nhân tương lai của mình, ảo não nói: “Con mạo hiểm cả tính mạng, leo tay không từ tầng một lên, con dễ dàng lắm sao?”
Anh ta leo lên bằng tay không?!
Trần Tiểu Quả vốn dĩ đã giận cậu, bây giờ càng tức hơn: “Diệp Nhất Mộc! Anh bị điên rồi à?! Không muốn sống nữa sao?!”
Tầng năm đấy, cao như vậy, lỡ cậu ngã chết thì sao?!
“Tiểu Quả Tử, anh liều mạng như thế, còn không phải là vì có thể thấy được em sao?”. Cậu cả Diệp cắn răng nói với vẻ mặt uất ức.
“Diệp Nhất Mộc! Cậu đừng miệng lưỡi trơn tru!”. Cô giáo Chu tức giận đến mức muốn đánh tiếp, nhưng cuối cùng vẫn không ra tay, nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng, chạy đến phòng ngủ chính lấy điện thoại di động.
Cô giáo Chu vừa đi, Trần Tiểu Quả đã đỏ mắt trừng Diệp Nhất Mộc: “Diệp Nhất Mộc! Anh còn không mau đi đi?!”
Cô cũng bị cậu làm tức chết rồi!
“Trần Tiểu Quả, anh chỉ hỏi em một câu, rốt cuộc em có còn thích anh nữa không?!”. Cậu khẽ cắn môi, hai mắt nhìn cô chằm chằm!
“Diệp Nhất Mộc! Tôi không thích anh! Anh đi đi cho tôi! Sau này đừng đến quấy rầy tôi nữa!”. Trần Tiểu Quả trả lời không chút nghĩ ngợi, phẫn hận nhìn cậu chằm chằm.
Trần Tiểu Quả bây giờ căn bản không có dung lượng não để mà suy nghĩ xem có thích cậu hay không, chỉ muốn mau mau đuổi cậu đi, kẻo bị cha mẹ cậu biết thì lại đánh cho cậu một trận!
Cô cũng sợ bị mẹ biết là trước đây cô không có mắt mà đi thích cái tên củ cải lớn phong lưu này!
Diệp Nhất Mộc nhìn vẻ mặt quả quyết của Trần Tiểu Quả, ngực uất nghẹn khó chịu, nhất thời không còn lời nào để nói.
Cậu tức giận đến mức chạy về phía cửa sổ, kéo cửa thủy tinh ra, thân hình cao lớn nhanh nhẹn lập tức chui ra khỏi cửa sổ tối om!
“Diệp Nhất Mộc!”
Tư thế đó của cậu giống như đang nhảy lầu vậy, Trần Tiểu Quả hét chói tai, sợ đến mức tim cũng ngừng đập, vô thức chạy về phía cửa sổ!
Gió lạnh thấu xương trút vào, Trần Tiểu Quả đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, không có gì cả!
“Diệp Nhất Mộc!”. Cô hét to lên, giọng điệu xen lẫn tiếng nức nở, cho là cậu đã ngã xuống rồi!
Cô giáo Chu cũng giật mình bởi tiếng hét của Trần Tiểu Quả, chạy vào, hoảng hốt hỏi: “Diệp Nhất Mộc làm sao?!”
Trần Tiểu Quả đứng bên cửa sổ, không dám nhìn xuống, rất sợ nhìn thấy hình ảnh cậu rơi tan xương nát thịt, che miệng lại, nghiêng đầu nhìn Chu Mạt…