Trì Tử nói cũng đúng. Ba đời của Lục Bắc Kiêu đều có một điểm chung, trước khi gặp Diệp Kiều thì đều không gần nữ sắc, đến mức bị hoài nghi thích đàn ông!
Cô nhìn thấy mình trong bộ vest, đẹp trai và không bị gò bó lắc mình biến hoá lắc mình biến hoá thành ca sĩ nữ Kiều Kiều được yêu thích nhất trong vũ trường.
Mặc bộ sườn xám không tay, dáng người thướt tha, đầu đội hoa lụa, đứng trước micro hát đầy cảm xúc.
Thiếu soái Lục không gần nữ sắc lại xuất hiện ở ghế lô xa hoa cổ vũ. Sau khi Kiều Kiều biểu diễn cong, anh sai người đến hậu trường tặng cô một bó hoa dưới danh nghĩa của anh, khiến những ca sĩ khác vô cùng hâm một.
Một lần, hai lần, ba lần.... Vô số lần...
Thiếu soái Lục có tình ý với Kiều Kiều đến người qua đường cũng biết.
Hai người dần dần biến thành hồng nhan tri kỷ, thường xuyên hẹn hò.
Anh dạy cô cưỡi ngựa, bắn súng, cùng cô đi mua sắm, đi ăn và trò chuyện với cô về lý tưởng và khát vọng của cô.
Đáng lẽ cô đang dụ dỗ anh, nhưng chính anh là người chủ động rủ cô đi chơi!
Cô gái sống 18 năm không hiểu rõ về tình yêu nào được chịu nổi sự dịu dàng anh mang lại. Cô mang lòng báo thù tới, sao có thể rung động với anh?!
Ở trong mơ Diệp Kiều nhìn thấy mình vào một khách sạn, tên trúc mã kia hẹn cô ở đây trao đổi tình hình.
Sau khi vào khách sạn, nhìn thấy quần áo vương vãi khắp nơi khiến người ta không chịu nổi, cô kinh ngạc né mình sang một nơi vắng vẻ.
"Con Diệp Kiều kia sợ là đến chết cũng không biết anh em của cô ta là do quân ta giết, còn ngu ngốc đi báo thù cho bọn họ nữa!"
"Thất thần cái gì? Đau lòng?"
Một giọng nữ truyền đến.
"Tiểu thư, nghe những gì ngài nói đi, tấm lòng của tiểu nhân với ngài còn chưa đủ:-"
Người đàn ông chưa kịp nói xong, Diệp Kiều giả nam trốn ở nơi khó thấy xông vào phòng ngủ!
Đôi nam nữ trên giường bị giật mình kinh ngạc, ngay sau đó lính của Thiếu soái Lục vọt vào bao vây bọn họ, chĩa giáo và lưỡi lê vào họ!
Giấc mơ rất mơ hồ, cô không thể nhìn thấy khuôn mặt của tên cặn bã đã lừa dối mình, chỉ thấy Lục Bắc Kiêu mặc quân phục cũng tới.
Cảnh này cũng là anh bày ra để cô thấy rõ bộ mặt thật của tên cặn bã.
Diệp Kiều mặc đồ cải trang lấy súng ngắn trên người ra, nhắm ngay vào tên cặn bã đang quỳ dưới đất sau đó nổ súng không chút do dự nào!
Còn con khốn kia là con gái của kẻ thù nhà họ Lục, đã bị thuộc hạ của Lục Bắc Kiêu bắt đi.
Trong căn phòng chỉ còn lại hai người họ, trên tay cô vẫn cầm một khẩu súng lục, vẻ mặt vô cảm, nhưng trong lòng đã dậy sóng.
Cô hiểu lúc trước anh đối xử tốt với mình đều là giả, vì dẫn cô vào bẫy mà thôi.
Lục Bắc Kiêu đến gần cô, đứng trước mặt cô, bàn tay to lấy tóc giả trên đầu cô xuống. Mái tóc đen dài như thác nước của cô xõa xuống, cô gái mặc một bộ âu phục, tóc dài khí khái không mất đi vẻ đẹp.
"Diệp Kiều, thủ lĩnh của bang Kiều, võ nghệ cao cường, 16 tuổi đã hành tẩu giang hồ..." Anh cúi đầu lẩm bẩm nói.
Cô siết chặt súng trong tay, trái tim đau nhói, lại thoải mái nói: "Thiếu soái Lục, Diệp Kiều tôi tiếp cận anh đúng vì đánh cắp tin tình báo! Muốn chém muốn giết tự nhiên, muốn làm gì cũng được!"
Mặc dù cô hiểu lầm anh, không lấy bất kỳ thông tin hữu ích nào từ anh nhưng cô hiểu với tư cách là chỉ huy trẻ của quân đội đầu tiên Lục Bắc Kiêu sẽ không buông tha cho gián điệp là cô!
Mọi thứ trước đây đều là giả ...
Chính là anh đang dụ dỗ cô ...
"Giết em? Không phải lợi cho em quá rồi sao... Vậy những mưu đồ trước đây của bản thiếu có lãng phí không?" Tay anh nghịch tóc cô, khóe miệng nở nụ cười nhạt nhìn cô nói.
"Vậy anh muốn trừng phạt tôi thế nào?!" Cô vẫn kiên quyết như cũ, không hiểu ý nửa câu sau của anh.
"Phạt em làm vợ của Lục Bắc Kiêu anh, thế nào?" Tay anh luồn sâu vào tóc cô, giữ lấy ót cô buộc cô phải đối mặt với anh với khuôn mặt xinh đẹp.
Khóe miệng anh nở nụ cười xấu xa, trầm giọng nói.