Diệp Kiều cứ ngỡ mình vẫn đang ở trong giấc mơ, những gì cô nhìn thấy chính là Lục Bắc Kiêu ở trong mơ. Nước mắt cô chảy không ngừng, cô còn đang chìm đắm trong nỗi đau mất anh trong kiếp đầu!
Trên trán dán miếng dán hạ sốt, mái tóc xoăn hất lên, bà Lục nằm khóc như người nước mắt.
Bà Lục của anh luôn là một người bất khả chiến bại, mạnh mẽ và không bao giờ dễ rơi nước mắt, nhưng lúc này, cô lại khóc như một cô bé.
Lòng anh vốn lo lắng cô phát sốt ngủ mê man không tỉnh chợt mềm đi, ngón tay thô ráp nhẹ lau đi nước mắt của cô, "Em đã lớn như vậy rồi còn khóc như cô nhóc vậy! Cố ý muốn lão già anh dỗ em đúng không?"
Hơi thở đàn ông nam tính trưởng thành thuộc về anh lại mãnh liệt như vậy, giọng nói nghiêm túc lại lộ ra ý cưng chiều, cô cầm cổ tay anh, cơ thể ấm áp của anh áp vào lòng bàn tay cô...
"Anh Kiêu. . ." Cho nên anh ở trước mặt là thậjt, không phải cô mơ.
Bà Lục 42 tuổi gọi một tiếng "Anh Kiêu" này vẫn giống như lúc mười mấy tuổi ấy, tràn đầy ý vị lưu luyến và nũng nịu, khiến anh phải mềm mại như nước!
Ở kiếp thứ nhất cô ôm thi thể anh trên chiến trường, khóc đầy đau đớn;
Kiếp thứ hai cô nhẹ phủi bụi trên mộ anh, lòng tràn đầy bi thương;
Hiện tại anh vẫn sống, nước mắt cô không ngăn được, tay giữ chặt cổ tay anh, "Sao anh lại tới đây?" Cô hỏi với giọng khàn khàn.
Đây là ở quê mà, không phải anh nên ở thành phố J sao?
"Anh cảm giác em có tâm sự nên không yên lòng bay đêm tới xem, sáng nay đã tới nơi. Em phát sốt cứ nói mê mãi, ngủ mê man nên mời bác sĩ qua khám tiêm hạ sốt cho em!" Anh lấy miếng dán hạ sốt ra, mu bàn tay nhẹ nhàng xoa trán cô.
Đã nhiều năm vậy rồi anh vẫn yêu cô như lúc ban đầu, anh có thể cảm nhận được một chút thay đổi của cô, anh lại lo lắng cho nên anh mới đến!
"Anh Kiêu, em mơ thấy hai kiếp trước của chúng ta." Cô cười nói, nước mắt lặng lẽ chảy từ khóe mắt xuống. Cô cũng biết anh biết chuyện cô trùng sinh, sợ cô nhớ tới nên không hề nhắc tới!
Đôi mắt Lục Bắc Kiêu tối sầm lại, anh không bao giờ muốn cô nhớ đến chuyện quá khứ chính vì sợ cô có cảm giác tội lỗi đau khổ. Cô gái ngu ngốc này đã từng vì cứu anh mà ngay cả mạng cũng không cần!
"Cho nên? Em muốn nói gì? Em khóc cái gì?" Anh hỏi với giọng trầm, khuôn mặt lạnh lùng.
Sợ cô lại để ý đến chuyện nhỏ nhặt, mang theo cảm giác tội lỗi.
"Muốn nói.... Anh yêu em ba kiếp! Em cảm động đấy... Cho nên khóc..." Cô cười nói, vừa dứt lời đã ngồi dậy nhào vào lòng anh.
Nghe được lời nói của cô, anh thở phào nhẹ nhõm rồi ôm chặt lấy cô.
"Anh yêu em là chuyện đạo lý hiển nhiên, có gì mà cảm động?! Đừng nói ba kiếp, đời đời kiếp kiếp ông đây đều yêu em!" Anh ôm chặt cô, ngang ngược mà kiên quyết.
Diệp Kiều cười, cô tin kiếp trước cô khốn nạn như vậy mà anh yêu cô không chút do dự...
Cũng không biết có phải lời nguyền kiếp trước Bọ cạp nguyền rủa họ thành công không. Tóm lại số phận của bọn họ ở kiếp trước đều rất thảm. Nhưng cô cũng từng mơ thấy kiếp trước sau khi bản thân bị xe tông không lâu, lúc bọ cạp và Tần Lan gặp nhau ở thành phố J đã bị tóm!
Trước đêm qua, cô vẫn còn đầy cảm giác tội lỗi, nhưng sau khi biết những gì xảy ra trong kiếp đầu tiên của mình, cảm giác tội lỗi đó vơi đi không ít. Hơn nữa kiếp này cô không cảm thấy có lỗi với ông trời cho cô một cơ hội nữa trong cuộc đời này!
Cô nói cho anh nghe tất cả những gì cô mơ được.
[Hoàn]