Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 189 - Chương 189:

Chương 189:

Cho nên, mấy người Lục Bắc Kiêu có thể không tức được hay sao?!

Tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, lại không thể cmn đem đám giáo quan cầm thú này đi làm thịt!

“Các chàng trai, xử lý tốt lắm!” Đúng là hiếm thấy, vậy mà lại có thể nghe thấy lời khen bọn họ từ miệng của giáo quan Will!

“Cuộc thực chiến vừa rồi, chính là bài sát hạch cuối cùng của mọi người!” Giáo quan Will nói tiếp, “Tôi nghĩ, Đại tá David nhất định là sẽ rất hài lòng với biểu hiện của mọi người!”

Đại tá David chính là hiệu trưởng của trường Hunter.

“Cho nên, ý của anh là, ông đây có thể về nhà được rồi đúng không?!” Lục Bắc Kiêu vẫn rất khó chịu mà nói, nhìn về phía cách đó không xa.

Cờ đỏ năm sao đón gió tung bay phấp phới, bài sát hạch cuối cùng đã kết thúc, có nghĩa là, Lục Bắc Kiêu anh làm được, không làm cho đồng chí lão Lục phải thất vọng, không làm phụ lòng sự kỳ vọng của bộ đội với anh, cũng không làm cho Tổ Quốc phải thất vọng!

“Cũng không phải, còn có lễ tốt nghiệp vô cùng long trọng trước cuối tháng!” Giáo quan Will nhún vai mà nói.

“Các chàng trai, vì để thể hiện sự chúc mừng với mọi người, bây giờ các cậu có thể đi giết chết thợ săn số 1 mà các cậu luôn căm ghét nhất! Sau đó, nấu thành một nồi thịt chó thơm ngào ngạt, dường như lâu lắm rồi mọi người chưa được ăn thịt! Đương nhiên, các cậu có thể lựa chọn không giết nó!”

Giáo quan Will nở nụ cười mà nói.

Ánh mắt của mười lăm học viên, rơi vào con chó Labrador màu vàng đang ngồi xổm bên cạnh chuồng chó kia.

Lão đại của bọn họ, thợ săn số 1. Mỗi ngày khi bọn họ ăn cơm, đều đem chút thức ăn ít đến đáng thương kia chia cho nó một phần trước, rồi còn phải giúp nó tắm rửa, sấy không lông, chỉ cần có chút qua loa thôi, thì sẽ phải chịu phạt cõng nó bò lên chiếc cầu thang lười biếng, thậm chí còn phải ăn cơm thừa của nó nữa!

Trước kia, điều bọn họ thường muốn làm nhất chính là giết chết thợ săn số 1, nấu làm thịt ăn!

Bây giờ, lại không ai nhẫn tâm đến như vậy.

Con Labrador màu vàng đưa ánh mắt vô tội lên nhìn anh, Lục Bắc Kiêu liền xoa đầu nó, “Người anh em, không ai muốn giết mày cả. Đi tắm thôi!”

Nói rồi, anh kéo nó đi.

——

Vào thập niên 90, bởi vì Internet còn chưa được phổ biến, vẫn còn chưa có chức năng chấm bài trực tuyến, cho nên hầu hết bài thi đều được chấm bằng tay, từ khi thi đại học cho đến khi có kết quả, cần phải có thời gian hơn một tháng. Hơn nữa thời đó cũng không có hệ thống tra điểm trực tuyến, ngay cả đường dây nóng 168 cũng chưa được mở.

Ngày 10 tháng 8, là ngày có kết quả thi đại học, tất cả học sinh cùng phụ huynh nếu như muốn xem điểm, thì phải đến tận trường học mới được.

Tối hôm qua Tần Lan đã gọi điện hỏi thăm chủ nhiệm lớp 12, chủ nhiệm có nói, kết quả của kỳ thị đại học sẽ được Sở giáo dục thành phố giao lại cho trường đúng vào 10 giờ sáng hôm nay.

Bà ta còn gọi điện lên Phòng giáo dục, phòng giáo dục cũng trả lời lại bà ta, vì để đảm bảo sự công bằng công chính, toàn bộ bài thi đại học của thành phố J đều được đưa đến nơi khác để chấm điểm, kết quả cùng điểm xét tuyển còn chưa đến được văn phòng Sở giáo dục thành phố.

Cho nên, bà ta chỉ có thể chờ đến 10 giờ để được công bố.

Cánh cửa Trường Trung học số 3 đã được nghỉ hè, nhưng sáng sớm hôm nay đã có phụ huynh cùng học sinh chen lấn đầy tràn, rồi cũng có một số học sinh trong lòng đã thừa nhận năng lực kém cỏi, cho nên không xuất hiện.

Tuy rằng trong lòng Diệp Trăn Trăn cũng không muốn tới trường cho lắm, nhưng mà, cô ta cũng không dám phản kháng lại.

Tới trước cổng trường, cô ta liền giả vờ đau bụng, rồi trốn vào nhà vệ sinh công cộng.

“Phụ huynh em Diệp Trăn Trăn, chị không nhận được tin tức trước hay sao? Thế nào rồi? Rốt cuộc là em Diệp Trăn Trăn đã thi được bao nhiêu điểm vậy?”

Tần Lan nở nụ cười, “Tôi thì biết được gì chứ? Nhưng mà, Trăn Trăn nhà chúng tôi đó, câu nào biết làm thì sẽ làm đúng, còn câu nào không biết thì cũng sẽ lụi đúng!”

“Vậy cô còn lại của nhà chị thì thế nào? Con bé cũng thi vào đại học J đó nha!”

Nhắc tới Diệp Kiều, Tần Lan liền tức đầy một bụng! Bà ta thật chỉ muốn bắt cô lại, rồi tát mấy cái thật mạnh cho hả giận!

Nhưng mà, chờ sau khi có được kết quả, như vậy đối với bà ta mà nói, đó chính là cách xả giận hiệu quả nhất!

“Kiều Kiều của chúng tôi, tùy hứng lắm! Con bé đã không còn dự tính tiếp tục đi học nữa, đã bắt đầu kinh doanh ở bên ngoài rồi, ha ha……” Tần Lan vừa cười vừa nói.

“Dì Tần, ai nói con sẽ không định đi học tiếp chứ?” Lúc này Diệp Kiều mới từ từ mà bước tới, nhẹ nhàng mà thêm vào một câu.

Bình Luận (0)
Comment