Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 192 - Chương 192:

Chương 192:

Diệp Trăn Trăn đang nấp trong góc cổng trường, nhìn mấy thầy cô treo tấm băng rôn màu đỏ thẫm trên cổng trường.

Ban đầu cô ta kiêu ngạo bao nhiêu thì bây giờ mất mặt bấy nhiêu! Từ trước đến nay cô ta luôn khinh thường Diệp Kiều, chế nhạo cô trước mặt bạn bè, châm biếm cô, bây giờ thì thế nào? Cái tên cô ta vẫn luôn tưởng rằng là ngu dốt đo, bây giờ lại là thủ khoa trong kỳ thi đại học!

“Chẳng có đường tắt nào cả, chỉ có một từ: liều mạng! Cả năm nay, em đã rất liều mạng, vào những lúc mà mọi người không nhìn thấy được!”

Lúc này, giọng nói của Diệp Kiều – người mà cô ta hận thấu xương – đang vang lên thông qua loa khuếch đại âm thanh.

Diệp Trăn Trăn siết chặt tay.

Diệp Kiều chết tiệt này thật luôn luôn lặng lẽ nỗ lực sao?

Sao lại khó tin đến vậy? Nhất định là giáo viên chấm thi mắc sai lầm rồi!

Đã vào quan tài rồi, nhưng Diệp Trăn Trăn vẫn không chịu thừa nhận một điều rằng Diệp Kiều của hiện tại xuất sắc hơn cô ta! Và cô ta đã làm gì trong một năm học vừa qua?

Lòng háo thắng, lòng hư vinh quá mạnh mẽ, cô ta luôn nghĩ cách làm sao để đối phó với Diệp Kiều! Nào có để đầu óc vào chuyện học hành đâu?!

“Diệp Kiều là thủ khoa khối khoa học xã hội đầu tiên kể từ khi tôi quản lý trường học đến nay! Và là thủ khoa thứ hai về tổng điểm! Trường của chúng ta đã ba năm rồi không có nổi một thủ khoa!”. Hiệu trường dõng dạc nói.

Lúc này, trong trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Diệp Trăn Trăn càng đỏ mắt, ghen ghét, thủ khoa đầu tiên của trường họ là Lục Bắc Kiêu, năm đó anh là thủ khoa khối khoa học tự nhiên, mấy năm nay không có ai có thể vượt qua anh, mà bây giờ, lại là cái tên Diệp Kiều đáng chết kia kề vai với anh, cô ta làm sao xứng kề vai với anh Kiêu chứ?!

Cô ta chỉ là một kẻ quê mùa đến từ nông thôn, giả danh công chúa nhà họ Diệp mà thôi!

Đúng rồi, giả mạo!

Diệp Kiều là đồ giả mạo!

Tần Lan bị mấy phụ huynh tương đối quen vây quanh nói chúc mừng, có một số phụ huynh nào có biết quan hệ giữa bà ta và Diệp Kiều không tốt, từng tiếng “chúc mừng” giống như từng nhác dao sắc bén đâm vào ngực bà ta!

Dằm trong tim!

Càng đau khổ hơn là bà ta vẫn phải duy trì nụ cười ưu nhã, nắm tay Diệp Kiều, sắm vai một bà mẹ hiền từ!

“Tần phu nhân, Trăn Trăn thi được 552 điểm, dựa vào điểm số của năm trước, thật ra cũng đủ đậu nguyện vọng hai rồi, nhưng mà, hình như dì bảo em ấy điền cả ba nguyện vọng là đại học J à, thế thì, công chúa nhỏ nhà họ Diệp chúng ta không đậu cái nào luôn à?”. Diệp Kiều giả vờ tỏ vẻ thân mật, dán bên tai bà Tần nhỏ giọng thì thầm.

Tần Lan lại bị đâm một nhác vào lòng!

Càng tức giận hơn là, Diệp Kiều dám thẳng thừng châm biếm bà ta như vậy!

Cả năm nay con nhóc này thay đổi quá nhiều, đẹp không nói, thành tích tốt cũng không nói, còn trở nên tự tin, mạnh mẽ!

“Bà Tần à, mặt chắc đau lắm nhỉ?! Hay là đau lòng? Con gái bảo bối của dì đâu rồi? Sợ đến mức trốn đi rồi à?! Tinh thần kiêu ngạo trước kia đâu rồi?”. Diệp Kiều tiếp tục châm chọc, cô mất ăn mất ngủ, chăm chỉ khắc khổ một năm, chẳng phải là để vả vào mặt bà ta và Diệp Trăn Trăn ngày hôm nay à?!

Diệp Kiều chết tiệt!

“Bà Tần, sao dì cứ đối đầu với tôi thế? Rốt ruộc tôi cản trở dì cái gì? Cản trở con gái bảo bối của dì cái gì? Nhưng mà, hôm nay tôi cảnh cáo dì, mấy người mà còn bắt nạt tôi nữa, đừng trách Diệp Kiều tôi chủ động ức hiếp mấy người trước!”. Diệp Kiều ngoài cười nhưng trong không cười, cảnh cáo bên tai bà Tần.

“Diệp Kiều! Cô chờ đó cho tôi!”. Tần Lan cắn răng, thấp giọng hung ác nói.

“A!”. Lúc này, Diệp Kiều đột nhiên hét lên đau đớn: “Dì Tần! Dì nhéo con!”

Cô cố ý.

Lúc này, các học sinh và phụ huynh nhìn lại, ai hơi bén mắt là có thể nhìn ra Tần Lan không thật sự vui vẻ, bây giờ lại còn lén nhéo Diệp Kiều.

Mẹ kế đúng là mẹ kế!

Tần Lan đang định phản bác thì bị Diệp Kiều giành trước: “Dì Tần, con biết, Trăn Trăn ít được chú ý trong kỳ thi đại học lần này, mà con thì được hạng nhất, trong lòng dì chắc không cân bằng. Nhưng mà, dì không cần thiết phải ngoài mặt một vẻ, sau lưng một vẻ với con chứ…”

Bình Luận (0)
Comment