Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 202 - Chương 202:

Chương 202:

“Người điên nhà ai đây? Diệp Kiều là ai?”. Đỗ Dĩnh nghi ngờ hỏi, bây giờ ngay cả tư lệnh Lục cũng ở đây.

“Diệp Kiều chính là cháu gái lớn của lão tham mưu Diệp, trạng nguyên năm nay của đại viện chúng ta! Cô bé đó vừa xinh vừa giỏi, còn nấu ăn ngon, đáng yêu lắm! Mấy nhà chúng ta cứ tranh giành làm cháu dâu đấy!”. Bà cụ Lục đáp.

“Là cô bé kia à, không phải là con gái ngoài giá thú ở nông thôn của Diệp Thắng Huân sao! Sao lại nói là…”

“Con nhóc kia nói mà mấy người cũng tin à?!”. Lão thủ trưởng Lục nghiêm khắc ngắt lời con dâu Đỗ Dĩnh, không biết cháu dâu của ông có chịu thiệt nhiều không nữa!

Đỗ Dĩnh hơi khó hiểu, bà chỉ thuận miệng nói thôi, sao lại cảm thấy cha chồng rất tức giận nhỉ?

Lão tham mưu trưởng lập tức đứng lên: “A Kiêu sắp về rồi nhỉ!?”. Ông đang định đi ra ngoài thì xoay người liếc nhìn con trai, trầm giọng hỏi.

“Cha! Sắp rồi, bên Nam Mỹ bây giờ đang là ban đêm, khi đêm xuống bên chúng ta thì bọn họ sẽ cử hành lễ tốt nghiệp! A Kiêu là quân nhân Trung Quốc đầu tiên ghi tên mình trên bức tường danh dự của trường học thợ săn đấy!”. Tư lệnh Lục đứng lên, mỉm cười nói, tự hào không gì sánh được.

Lão thủ trưởng cũng nở nụ cười tự hào, ông vừa cười ha hả vừa đi ra ngoài.

“Vui vẻ cái gì, con tôi còn không biết bị ngược đãi thành cái gì rồi kìa?! Nghĩ lại là tôi lại thấy lòng đau như cắt!”. Nhắc đến chuyện này là Đỗ Dĩnh bực bội, nổi nóng với tư lệnh Lục.

Tư lệnh Lục cũng không tức giận, để mặc Đỗ Dĩnh oán trách.

Sau đó Diệp Trăn Trăn bị Diệp Thành ngăn lại, bông hoa xinh đẹp nhất ngày xưa của đại viện, công chúa nhỏ kiêu ngạo của nhà họ Diệp, giờ đây giống như người điên vậy. Cô ta không thể nào chấp nhận được sự thật mình là con hoang, còn không ngừng nói Diệp Kiều là con hoang!

Trong phòng khách nhà họ Diệp, câu chuyện máu chó khôi hài này đã đến mức độ không thể nào cứu vãn được nữa.

Vụ bê bối Tần Lan giấu diếm 17 năm đã bị con gái vạch trần, sau khi xấu hổ, bà ta chó cùng rứt giậu, uy hiếp ngược lại nhà họ Diệp.

Lão tham mưu trưởng trọn đời vinh quang lỗi lạc, nào có thể chấp nhận được chuyện trong nhà xuất hiện bê bối như vậy, ông tức đến mức thở không nổi, đầu váng mắt hoa, Diệp Kiều phải đi lấy một chậu nước lạnh, lấy khăn mặt lạnh đắp mặt cho ông.

Những người khác vẫn đang giằng co với Tần Lan trong phòng khách.

“Tần Lan, sao cô lại mặt dày như thế?! Bê bối của bản thân cô, hại nhà chúng tôi vô duyên vô cớ nuôi con 17 năm cho cô! Cô còn có lý không vậy?! Cô điên thật rồi!”. Cô nhỏ của Diệp Kiều nhìn Tần Lan đang dùng một tay bụm mặt, căm phẫn nói.

Hai bà cô và hai người cô là khó chịu nhất lúc này, ngẫm lại mấy năm trước đây, đặc biệt là từ sau khi Diệp Kiều đến nhà họ Diệp, bọn họ càng cưng chiều Diệp Trăn Trăn, không thèm liếc đứa cháu gái chân chính của nhà họ Diệp lấy một cái!

Chuyện ngày hôm nay quả thật cũng vả vào mặt bọn họ!

Hai người thím không nói gì, chị em dâu gây ra gièm pha, bọn họ cũng không sợ, không nói nên lời.

Nhưng đều là người có mặt mũi cả!

“Tôi mặt dày, những gì tôi nói cũng đều là sự thật! Mấy người có bản lĩnh thì công khai chuyện Diệp Trăn Trăn không phải con nhà Diệp ra ngoài đi! Mất mặt, thì cũng là nhà họ Diệp mấy người mất mặt!”. Tần Lan cười đểu nói.

“Tần Lan, cây còn có vỏ! Làm người như cô mà không biết xấu hổ như vậy sao?!”. Cô cả hung ác nói.

“Diệp Thắng Huân! Chuyện này con định xử lý thế nào?!”. Bà cô lớn dù gì cảnh đời gì cũng đã gặp, đã khôi phục lại sự bình tĩnh.

Đầu óc Diệp Thắng Huân trống rỗng, ông ta xoay người hướng mặt ra ngoài cửa, trong lòng chỉ có hai chữ “hối hận”!

“Con muốn, ly hôn với Tần Lan!”. Diệp Thắng Huân cắn răng nói.

Bình Luận (0)
Comment