Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 205 - Chương 205:

Chương 205:

“Tần Lan! Những điều kiện khác tôi có thể bằng lòng với cô, nhưng mà, điều thứ nhất, cô chết cũng đừng hòng nghĩ đến!”. Lão tham mưu trưởng đập bàn, lạnh lùng nói, sau đó về phòng.

“Tần Lan, cô cũng đừng khinh người quá đáng, cái vụ bê bối này mà truyền ra ngoài, người khó chịu cũng là cô và cái đứa con hoang kia của cô!”. Bà cô nhỏ trầm giọng nói, giọng điệu tỏ vẻ cảnh cáo và uy hiếp.

“Được thôi! Tôi sẽ cho mấy người một bậc thang bước xuống, nhưng mà, chuyện con gái cưng của tôi vào đại học J, còn phải làm phiền bà cô rồi! Đúng rồi, phải cùng ngành với Diệp Kiều!”. Tần Lan đắc ý nói, nói xong, bà ta cầm túi xách của mình rồi đi liền ra cửa.

“Con tiện nhân này!”. Sau khi Tần Lan rời khỏi, bà cô lớn tức giận đến mức giậm chân chửi bới.

“Sao lại có thể có cái loại đàn bà như vậy?! Diệp Thắng Huân, năm đó mắt con bị mù sao?!

“Con nhớ năm đó Tần Lan có bầu trước khi lập gia đình, tóm lại là tìm anh nhỏ để đổ vỏ!”

“Đúng là nghiệp chướng!”. Bà cô lớn ngồi xuống xong thì đập bàn một cái: “Mọi người yên tâm, chỉ cần chúng ta cùng nhau nỗ lực, nhất định có thể đuổi được hai mẹ con này ra khỏi nhà họ Diệp! Bây giờ chỉ là vấn đề thời gian thôi!”

“Được rồi, mọi người đừng tức giận nữa, các bà, xin các bà đi an ủi ông nội con một chút, ông ấy không thoái mái trong lòng, lần trước đã bị Tần Lan chọc tức đến mức tăng huyết áp rồi! Con vào phòng bếp xem lúc nào là có thể ăn cơm!”. Diệp Kiều cẩn thận nói xong rồi đi.

Diệp Kiều ân cần lại hiểu chuyện như vậy khiến cho các bà các cô càng đau lòng hơn.

Diệp Thắng Huân đứng một thân một mình trên hiên nhà hút thuốc.

“Rút khỏi quan trường!! Nếu không…sớm muộn gì cha cũng bị liên lụy bởi Tần Lan”. Diệp Kiều nhìn bóng lưng của Diệp Thắng Huân, rất bình tĩnh nói.

“Kiều Kiều, cha sẽ từ chức! Chuyện ngày hôm nay…xem như là báo ứng của cha! Con nói đúng, làm người phải tin hai chữ “báo ứng”!”. Diệp Thắng Huân nhìn cô, nghiêm túc nói.

Diệp Kiều không nói gì mà bỏ đi.

“Lục Tiểu Cổn, nếu mẹ nhớ không nhầm, kiếp trước Tần Lan có tình nhân nhỉ!? Đúng rồi, cha ruột của Diệp Trăn Trăn là ai? Con biết không?”. Trời tối, Diệp Kiều cũng không đi đâu mà trở về phòng mình, nghĩ cách làm sao để đối phó với Tần Lan.

“Bà Tần và ông ngoại trước nay trông không ân ái cho lắm, sau lưng bà Tần có rất nhiều…”. Lục Tiểu Cổn dừng lại ở những lời mà cậu cho rằng nó khá là dơ bẩn.

“Con không nói thì mẹ cũng biết có ý gì! Cái bà Tần Lan này phong lưu thật! Đúng rồi, Tiểu Cổn, cha ruột của Diệp Trăn Trăn…”. Diệp Kiều còn chưa nói hết lời thì điện thoại cầm tay đã reo lên.

Hơi thở đã xa cách mấy tháng truyền đến, cô lập tức đỏ mắt.

“Anh Kiêu!”. Cô kích động gọi: “Sao lâu như vậy mà anh không gọi điện cho em?!”

Mặc dù biết anh bình an, nhưng mà từ ngày 20 tháng 11 năm trước cho đến ngày 20 tháng 8 hôm nay, tròn chín tháng, anh cũng chưa từng liên lạc với cô lần nào!

Giọng nói vừa trách mắng vừa đau lòng của nhóc con vang lên, lúc đó, Lục Bắc Kiêu mặc quân trang, đội nón lính, cầm ống nghe, mắt đã đong đầy yêu thương: “Ngoan, anh thật sự không có cơ hội lén gọi điện thoại về cho em, đừng giận anh, trở về sẽ bù đắp cho em thật tốt!”

Giọng của người đàn ông dịu dàng không gì sánh được, còn có chút khàn khàn.

“Anh Kiêu, em không giận, chẳng qua lâu lắm rồi không liên lạc, em lo cho anh, nhớ anh…”. Diệp Kiều hít mũi một cái, vội vàng nói, cô nên thông cảm cho anh, huấn luyện cực khổ như vậy, trường học thợ săn nghiêm khắc như vậy, sao có thể thường xuyên gọi điện cho cô được chứ.

“Ngoan nha, anh sẽ về nhanh thôi! Lát nữa sẽ tổ chức lễ tốt nghiệp!”. Lục Bắc Kiêu cười nói.

“Thật sao!”. Cô lau khô nước mắt, kích động nói: “Ngày nào em về? Em ra sân bay đón anh!”

Bình Luận (0)
Comment