Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 247 - Chương 247:

Chương 247:

Tại hiện trường

Ba tên lưu manh bị đánh nằm rạp trên mặt đất, đau đến mức kêu la rên rỉ, còn hai tên to béo khác thì cắn răng chịu đau.

Lục Bắc Kiêu vừa định làm anh hùng cứu mỹ nhân mà tới nơi đã thấy bảo bối của mình hạ gục hết mấy tên đó, cây côn trên tay cô còn bổ thẳng vào đầu mấy tên còn lại khiến chúng ngã rạp, Diệp Kiều thì có vẻ vẫn ổn, không sao!

Đánh một hồi khiến hồi hôi mồ kê chảy như suối, cô lấy mũ bảo hiểm xuống, vẩy vẩy, mái tóc đuôi ngực phía sau tung bay.

“Anh, anh Kiêu!” Cô thấy anh đứng sừng sững cách đó không xa!

Năm tên côn đồ nằm lăn trên mặt đất khóc kosc xin tha, người ôm đầu, người che hạ bộ, người thì co ro… Có thể thấy được, mấy tên này đều bị đánh thê thảm!

Lục Bắc Kiêu đứng thẳng người nhìn cô một địch năm, mấy tên lưu manh này cao lớn như vậy đều bị Diệp Kiều đánh cho te tua không thấy đường về! Đến cuối cùng cô vẫn có thể đánh bạo đám cặn bã kia sao? Nhìn chiêu thức mà cô tung ra có thể thấy cô đã luyện tập rất nhiều!

“Lại đây!” Anh trầm giọng nói.

Ôi trời, đến cuối cùng vẫn không thoát được!

Vừa rồi còn có khí chất nam nhân lắm mà, sao bây giờ lại cúi đầu nhu thuận nghe lời anh như vậy chứ.

“Có bị thương không?” Anh bình tĩnh hỏi.

“Không có!” Cô nhìn anh, nở một nụ cười ngọt ngào.

Lục Bắc Kiêu chắp hai tay sau lưng, đi phía mấy tên lưu manh kia, dùng giày quân đội đá đá bọn chúng: “Mẹ nó, tất cả đứng lên mau!”

Mấy tên lưu manh kia thấy anh vừa lạnh lùng, vừa mặc bộ đồ quân nhân liền nhanh chóng từ dưới nên đất lồm cồm bò đứng lên.

Mỗi người đều bị đánh đến nỗi sống lưng ê ẩm đứng không vững!

Lục Bắc Kiêu tháo kính râm xuống, đưa mắt nhìn quét qua từng người từng người một, sau đó kéo Diệp Kiều tới: “Bảo bối à, lực đánh của em còn chưa đủ lớn, ví dụ như, cánh tay của chúng chưa gãy đây này!”

Vừa nói anh vừa nhìn tên cao to nhất, dứt lời, tiếng xương gãy liền vang lên bên tai!

Anh Kiêu nhà cô đúng là ác thật đó!

Chưa được một giây đã bẽ gãy cánh tay của người ta! Diệp Kiều không dám nhìn nữa! Hiện tại cô tin rồi, tin lính đặc chủng thật sự có thể một chiêu là giết một người, không phải là lời đồn nữa! Bọn lưu manh bị chuyện này dọa cho sợ sút dây thun quần, nhưng cũng không dám chạy, chạy sợ là sẽ thảm hại hơn nữa.

“Là, là anh Kiêu à…” Tên lùn nhất trong đám nhờ ánh đèn lờ mờ chiếu vào đã nhận ra Lục Bắc Kiêu, hắn ta run run nói.

Đều là người hoạt động trong vùng này thì ai chưa nghe qua tên tuổi của Lục Bắc Kiêu chứ, lúc bọn họ còn mặc tã, Lục Bắc Kiêu đã vang danh xứ này rồi!

“Tên hỗn láo này! Tên anh Kiêu để cho các người gọi sao?!” Diệp Kiều khoanh tay trước ngực, tức giận nói.

“Anh, anh Kiêu!” Bốn tên lưu manh kia cũng gọi theo, chân run run xém chút là quỳ.

“Mẹ nó, chúng mày đến sở cảnh sát đầu thú hết đi!” Lục Bắc Kiêu lạnh lùng, giọng nói có chút ghét bỏ. Hiện đám này chỉ là mấy tên lưu manh vặt vãnh. Không thể nào suốt đời này cũng vậy, cứ để bọn chúng như vậy sợ sẽ gây ra hậu quả sau này!

“Vâng! Vâng!” Lúc này, sở cảnh sát chính là nơi lánh nạn của bọn chúng.

“Cút!” Lục Bắc Kiêu nói ra câu cuối cùng.

Mấy tên lưu manh hoảng loạn, chạy xịt khỏi về hướng sở cảnh sát.

“Anh Kiêu đúng là có khí phách!” Xung quanh yên tĩnh một màu, Diệp Kiều vì bảo vệ cái thân này mà nói ra những lời ngọt ngào.

“Khỏi phải nịnh, lên xe đi, tối nay em tới số rồi!” Lục Bắc Kiêu lạnh lùng nói, dẹp xe mô tô qua một bên, bảo Diệp Kiều lên xe thì lên xe thôi, cô nào dám không làm theo.

——

Xe mô tô dừng lại ở cửa của một tứ hợp viện, đây không phải công ty của cô.

Nhờ ánh đèn trước cửa, cô nhận ra cánh cửa sơn màu đỏ, bậc thang hai bên làm bằng đá cẩm thạch.

Đây, không phải là nhà của họ à…!

“Cậu Lục, cậu tới rồi!” Cánh cửa lớn mở ra, một người mặc áo dài thời nhà Đường tiến ra mở cửa, khom lưng chào.

Người này cô cũng biết, là quản gia của tứ hợp viện này, chú Hải.

“Chú Hải, mùi trong phòng đã hết chưa vậy?” Lục Bắc Kiêu đi về phía một căn phòng, vừa hỏi anh vừa nắm tay Diệp Kiều ở phía sau, dắt cô đi theo.

“Đã không còn mùi gì nữa rồi! Cậu cứ yên tâm mà ở!” Chú Hải cười nói.

“À, chú đi đặt một phần vịt nướng, một phần rau trộn đem về, rau trộn mề gà ấy, nói đầu bếp là họ sẽ làm ngay thôi!” Lục Bắc Kiêu vừa đi vừa nói với chú Hải, tay vẫn nắm chặt Diệp Kiều kéo vào trong nhà, cánh cửa gỗ sau lưng bị đóng lại.

Lục Bắc Kiêu lấy cái mũ nồi màu đen mà anh đang đội xuống, treo lên cái giá phía sau, cởi luôn cả áo quân nhân ra treo lên, trong lúc anh cởi áo, Diệp Kiều vô tình thấy được mấy vết thương trên lưng anh!

Bình Luận (0)
Comment