Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 25 - Chương 25:

Chương 25:

Trách cô nhất thời lỡ lời!

Đối mắt với ánh mắt hỏi thăm của Lục Bắc Kiêu, Diệp Kiều rất bình tĩnh, mỉm cười.

"Nữ sinh lớp em hỏi Lục Bắc Trì số của anh, em nghe thấy trong lúc vô tình!" Tùy ý lấy một lý do.

"Trí nhớ tốt vậy sao? Là cố ý?" Nghĩ có thể là cái sau, trái tim người nào đó lại bắt đầu ngứa ngứa!

Diệp Kiều nhanh chân lùi lại mấy bước, "Anh đoán xem!"

Đoán!

Thực sự là chọc người mà!

Anh vừa mở rộng bước chân, sắp đuổi kịp.

"Anh Kiêu, anh đừng nhúc nhích, quay lưng đi!" Diệp Kiều cất giọng nói.

Lục Bắc Kiêu nhíu mày nghĩ thầm, nhóc con này lại làm gì đây?"

"Con em đi! Xin anh đấy!" Câu này của Diệp Kiều thực sự là nũng nịu đang xin xỏ. Lục Bắc Kiêu nào chịu được chiêu này của cô, mềm lòng rồi thần xui quỷ khiến cõng cô.

Đêm hè, nói yên lặng không yên lặng, nói ồn ào không ồn ào, vẫn có thể nghe rõ ai đang xem "Tây Du Ký" phiên bản 86, Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không đang hét một câu kinh điển: "Yêu tinh, trốn ở đâu!?"

Nhìn lên bầu trời đầy sao, có thể nhìn thấy rõ ngân hà, sao Ngưu Lang sao Chức Nữ. Thời đại này thật tốt, không có sương mù.

Bóng dáng cao cách đó không xa, người đó, còn chói mắt và quyến rũ hơn cả những vì sao ...

Những hình ảnh kiếp trước hiện lên trong đầu cô, cô bước chân lớn hơn, chạy về phía anh!

Ngay khi Lục Bắc Kiêu tưởng cô nhân cơ hội chuồn đi, cô đột nhiên ôm chặt lấy anh từ phía sau, thân thể mềm mại. Cơ thể dính sát lấy tấm lưng rắn chắc của anh, cơ thể bị hai cánh tay nhỏ của cô quấn lấy, cái ôm bất ngờ này khiến anh sững sờ!

Cô úp mặt vào lưng anh, ôm chặt lấy anh, cuối cùng nỗi ân hận kiếp trước mang theo trong lòng cũng được bù đắp.

Không phải là một bia mộ lạnh lẽo, mà là cơ thể nóng bỏng của Lục Bắc Kiêu!

Lục Bắc Kiêu, đời này em sẽ đối xử tốt với anh!

Em sẽ không tái phạm nữa, em sẽ không giận giận nữa, em sẽ chỉ yêu và bảo vệ anh thôi!

Cô thầm nói trong lòng.

"Nhóc con, mới biết anh một ngày đã chủ động ôm ấp yêu thương?" Lục Bắc Kiêu được lợi còn khoe mẽ, đắc ý nói.

"Mới một ngày anh đã hôn em, dù sao cái lợi này em cũng phải lấy lại!" Cô thu lại đau khổ, nói ba hoa với anh.

Anh lập tức xoay người, Diệp Kiều cũng lập tức lùi về sau, chỉ thấy vẻ mặt cười xấu xa của anh: "Em hôn lại đi!"

Nhóc con này, tính chiếm lợi gì từ anh đây?!

Lưu manh! Nghĩ hay lắm!

"Chờ lần sau trở lại!”

"Nhóc con, nhưng anh nhớ lần sau anh về xem em dám hôn anh không!" Ánh mắt của anh mang theo uy hiếp.

"Ừ, lần sau em nhất định sẽ lợi dụng lại!” Cô không ngại ngùng chút nào, vừa dứt lời chạy như làn khói, thẳng một mạch đến trước khu nhà cô mới dừng lại.

"Anh Kiêu! Em sẽ gọi anh! Ngủ ngon!" Sợ làm kinh động đến ông nội, lão tư lệnh Lực, bà nội Lực, cô rất dùng sức giả giọng nói "gọi" với anh, anh có thể nghe rõ.

"Ngoan!" Ai ngờ Lục Bắc Kiêu nói rất to.

Giọng nói kia có thể nói là "Kinh thiên động địa"!

"A Kiêu nói chuyện với ai đấy?"

"Hình như là cô gái nào đó!"

Diệp Kiều cũng nghe thấy vợ chồng lão tư lệnh Lục đang nói chuyện, cô vội vào nhà mình.

"Kiêu Kiêu, vừa rồi cháu nói chuyện với ai đấy?" Lục Bắc Kiêu vừa bước vào sân đã được bà cụ ân cần hỏi thăm.

Nghe ông cụ nói anh nói chuyện với cô gái nào đó, bà cụ không kìm được niềm vui, cháu trai lớn của bà đã thông suốt rồi, vừa lòng con gái rồi?

Trong tiểu viện, lão tư lệnh đang nằm trên ghế, cầm một cái quạt, trên chiếc bàn bên cạnh có một quả dưa hấu cắt thành hình cánh hoa.

"Cháu dâu tương lai của ngài!" Lục Bắc Kiêu cất giọng nói, không che giấu chút nào.

"Hả? Người đâu? Sao không vào đây ngồi một chút? Ai da, sao không đưa người ta vào mà để con gái nhà người ta về một mình thế? Thật không thể tưởng tượng nổi!" Bà cụ truy hỏi.

Bình Luận (0)
Comment