Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 273 - Chương 273:

Chương 273:

Lục Bắc Kiêu cũng sững sờ, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô nhóc đỏ bừng đến tận mang tai, anh mới nhận ra cô đang nghĩ lệch lạc!

!!!

“A……” Anh đột nhiên nghiêng về phía trước, cô bị buộc lùi lại, thì bị anh ép vào bức tường vôi loang lổ lâu đời, để tránh làm bẩn quần áo cô, anh siết chặt lấy eo cô.

“Bảo bối thật là quan tâm đến anh! Đề nghị này tương đối hay! Hai đêm nay, đêm nào anh cũng mơ thấy em, hận không thể vượt tường của lão tham mưu trưởng!” Đôi môi phả ra hơi nóng, dán vào tai cô, anh thô lỗ nói.

Hơi nóng đó khiến cô cảm thấy khô nóng.

Tuy nhiên, lúc này mới nhận ra là cô đã nghĩ lệch lạc!

Đôi tay trắng nõn chống vào lồng ngực nóng rực của anh, đôi mắt mê hồn khóa lấy anh, vừa dùng sức đẩy anh vừa hỏi: “Lại mơ thấy em cái gì?”

Vừa dứt lời, cô đã chuồn ra khỏi vòng tay anh như một con rắn, sau đó co giò bỏ chạy!

Nhóc con!

Lục Bắc Kiêu cũng sải bước, đuổi theo bóng dáng đang chuồn đi, không được bao xa, Diệp Kiều đã bị anh bắt được, cô không ngừng làm nũng xin tha, “Anh Kiêu, đừng mà, quần áo nhăm nhúm sẽ không đẹp nữa, sao gặp mẹ chồng được?!”

“Thả thính rồi còn muốn chạy, làm gì có chuyện tốt như vậy!” Nói xong, anh kéo cô vào một góc, hôn cô mãnh liệt rồi mới thả cô ra.

——

Thành phố J vào giữa những năm 90, không giống như những đô thị hiện đại hóa với những tòa nhà cao tầng hai mươi năm sau, khu thành phố cổ còn giữ lại những kiến trúc xưa cũ, họ vòng qua Cổ Ngoạn Thành, đến một tiệm bạc lâu năm chính gốc.

Vừa bước vào tiệm, Diệp Kiều liền đi tới khu vực phỉ thúy, nhớ rằng kiếp trước, mẹ chồng thích nhất chính là phỉ thúy, chỉ là hiện tại cô không tặng được!

“Làm gì thế? Không phải là muốn tặng phỉ thúy cho bà Đỗ chứ? Hời cho bà ấy quá!” Lục Bắc Kiêu đi đến bên cạnh Diệp Kiều, nói xong liền kéo Diệp Kiều đi.

Chắc anh cũng là con trai giả của bà Đỗ! Diệp Kiều không nói nên lời.

Hình như cô nhóc thực sự sợ gặp mẹ chồng, có thể là trong dịp tết, bà Đỗ đưa Cố Tuyết Yến đến đại viện thăm ông bà, cô đã có bóng đen.

Đây cũng là do bà Đỗ sắp xếp vớ vẩn, anh nghĩ lại liền tức giận!

“Vậy anh đưa em đến đây làm gì?” Diệp Kiều khó hiểu nói, bị anh kéo lên cầu thang gỗ, đi lên tầng ba.

“Cậu Lục đến rồi ạ!” Một người đàn ông trung niên mặc áo dài thời nhà Đường đứng ở cửa phòng, mỉm cười nghênh đón.

Lục Bắc Kiêu chào hỏi, dẫn Diệp Kiều đi vào.

Vừa vào đến phòng, Diệp Kiều liền bị một phòng trang sức đá quý mang phong cách cổ điển làm cho kinh ngạc, đặc biệt là tay nghề, vô cùng tuyệt vời.

Một người thợ kim hoàn lớn tuổi, mặc một chiếc sơ mi ngắn tay màu trắng, ngồi bên bàn làm việc, đeo kính lão, đang làm công nghệ điểm thúy cho đồ vật trên tay.

“Ông Từ là truyền nhân thợ thủ công đá quý hoàng thất thời nhà Thanh!” Lục Bắc Kiêu giới thiệu với cô.

Lại là đại thần!

Chỉ là, anh đưa cô đến đây làm gì?

Ông Từ lấy một chiếc nhẫn hồng ngọc từ trong két an toàn, đặt trước mặt họ, Lục Bắc Kiêu nhận lấy, nhếch môi hài lòng, sau đó, cầm lấy tay trái của Diệp Kiều, đeo vào ngón giữa của cô.

Viên hồng ngọc màu đỏ, ba carat, không nhỏ cũng không quá lớn, đính trên một chiếc nhẫn bạch kim với tay nghề tinh xảo, khí chất mà không mất đi sự tao nhã.

Ngón tay của cô nhóc vốn thon dài và trắng trẻo, kết hợp với chiếc nhẫn hồng ngọc này, thực sự rất đẹp!

Bàn tay to lớn của anh đỡ lấy tay cô, không thể rời mắt tán thưởng, “Bảo bối, hồng ngọc này có giống nốt ruồi chu sa trước ngực em không? Anh đã mua viên đá này từ Nam Mỹ, nhờ ông Từ gia công, làm nhẫn đính hôn! Có thích không?”

Mang từ Nam Mỹ về……

“Em còn tưởng anh chỉ mang cái ô……” Diệp Kiều không chút nghĩ ngợi lẩm bẩm.

Bình Luận (0)
Comment