Diệp Kiều xác định mình nhớ không lần, kiếp trước chân của cha nuôi bị đụng, đúng là chuyện của một tháng sau. Vì sao thời gian ở kiếp trước và kiếp này lại sai lệch vậy?
Thế thì, kiếp này, có khi nào Lục Bắc Kiêu sẽ hy sinh sớm hơn hay không?
Nghĩ đến có thể sớm hơn là cô không thể nào bình tĩnh được!
Căn nhà ở quê vẫn là căn nhà lợp ngói đỏ, không có sân, nhìn từ xa xa chỉ thấy mấy chiếc xe đạp dựng ở cửa, đều là xe “hai tám thanh”*, có mới có cũ. Chắc là họ hàng đến thăm cha.
(*) Kiểu xe đạp Phượng Hoàng cũ, vì bánh xe có đường kính là 28inch và có một thang ngang ở giữa nên gọi là “hai tám thanh”.
Nhìn căn nhà quen thuộc, lúc còn bé thường cưỡi xe đạp hai tám, còn có con cho màu vàng đất ngoắc đuôi chạy về phía cô từ rất xa, Diệp Kiều cay sống mũi.
…
“Anh rể, cái chân này của anh không cần mổ đâu, mổ vừa đau vừa tốn tiền, còn phải nằm viện! Nghe em, đi châm cứu đi, một lát là khỏi tôi! Mười mấy đồng là tốt rồi! Lý Lục làng chúng ta cũng bị y như anh đấy, nhưng mà châm cứu khỏe rồi!”.
Kiều Hưng Dân ngồi dựa vào đầu giường hút thuốc.
Trong phòng còn ba người đàn ông khác nữa, đều cúi thấp đầu hút thuốc, người nói là dượng nhỏ của Diệp Kiều.
“Một chút là khỏi thôi, có mười mấy đồng! Thật đấy! Anh đã đến tuổi này rồi, mổ là bình phục chậm lắm!”. Dượng nhỏ lại bổ sung, liếc nhìn cậu của Diệp Kiều bên cạnh, cậu cũng gật đầu.
“Anh rể có thể thử xem, không được thì đi mổ cũng không trễ. Bây giờ chính là lúc dùng tiền, chuyện của Kiều Thiên cũng phải tiêu ít tiền, nếu không….không thể lấy bằng tốt nghiệp được đâu…”. Cậu cúi thấp đầu, vừa nói vừa suy nghĩ.
Kiều Hưng Dân nhìn cái chân hơi sưng của mình một chút, nghĩ đến chuyện của con trai vẫn chưa thể giải quyết, thở dài trong lòng.
“Được, ngày mai đi châm cứu thử xem”. Ông trầm giọng nói.
“Cha!”. Lúc này, một giọng nói trong veo vang lên, bốn người đàn ông ngồi trong phòng đồng loạt ngẩng đầu lên, chỉ thấy một hình bóng cao gầy mảnh khảnh đứng ở cửa.
Đây là tiên nữ bất thình lình hạ phàm sao?!
Cô gái mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, đẹp như tiên trên trời, đứng ở đó, đôi mắt to tròn long lanh ánh lệ.
“Đó, đó là con gái nhà ai thế?”
“Cậu…”. Cô khàn giọng gọi, khóe môi nhếch lên, sau đó chen vào căn phòng chật hẹp, nhìn thấy người cha mà cô chưa từng gặp lại lần nào kể tử khi rời khỏi nơi này vào năm 12 tuổi ở kiếp trước đang ngồi trên giường…
Kiều Hưng Dân chỉ cảm thấy cô quen mắt, lúc nhìn thấy cái lúm đồng tiền bên má cô gái, ông mới kích động gọi: “Tiểu Kiều Kiều!”
Một tiếng “Tiểu Kiều Kiều” này khiến Diệp Kiều nghẹn ngào.
Kiếp trước, cô là đứa con gái bất hiếu, sau khi rời khỏi quê nhà, cô cũng chưa từng đến thăm bọn họ lần nào, cô chỉ không muốn khiến Thẩm Hi Xuyên xem thường cô, cô muốn cắt đứt hết tất cả mọi liên hệ nơi đây!
“Cha, con xin lỗi! Lâu như thế mới về thăm cha!”. Cô nhanh chóng tiết chế lại cảm xúc, đến bên mép giường.
Kiều Hưng Dân vẫn còn hơi ngỡ ngàng, con nhóc đi sáu năm, bây giờ lại đột nhiên trở về thăm ông? Sau năm nay, ngay cả một phong thư cô cũng chưa từng viết, có đôi khi ông oán trách con nhóc không tim không phổi này, không nhớ bọn họ sao? Nghĩ lại, con nhóc sống ở nhà bọn họ cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam, có gì mà lưu luyến?
“Cha! Có phải con lớn đến mười tám tuổi, thay đổi rồi nên cha không nhận ra con sao?”. Diệp Kiều cười hỏi.
Sau đó, cô xoay người chào hỏi với cậu, dượng nhỏ và dượng hai.
“Con nhóc quỷ!”. Kiều Hưng Dân đột nhiên trầm giọng nói một câu, giọng điệu tỏ vẻ cưng chiều.
“Cha!”
“Con nhóc quỷ này! Nhà họ Diệp nuôi con à? Gầy thành thế này!”. Kiều Hưng Dân quan sát cô con gái mình đã từng yêu thương nhất từ trên xuống dưới, trầm giọng nói.
Diệp Kiều lại cười: “Cha! Cha nuôi heo hay sao mà càng mập càng đáng giá!”
Con trẻ trong thôn chính là vậy, con nhà ai béo trắng là cảm thấy rất tốt, trước đây bọn họ đúng là đã nuôi Diệp Kiều thành heo, có đồ ăn ngon là cho cô hết, thúc cho béo trắng, lấy làm tự hào lắm.