Vốn dĩ cô còn định sáng nay dậy sớm một chút, sau đó dẫn cha mẹ đi dạo!
Chiếc chăn tuột xuống, cảnh xuân trần trụi mê người cũng lộ ra, trên da thịt trắng nõn để lại những dấu đỏ mập mờ…
Ánh mắt của người đàn ông lập tức trở nên hừng hực, nhìn chòng chọc vào cảnh đẹp ấy.
“Em, em phải dậy tìm cha mẹ! Em muốn dẫn họ đi du lịch! A…”. Nói chưa dứt lời thì anh đã cúi đầu xuống gặm, cô quỳ trên giường, bị ép ngửa đầu ra sau, bàn tay anh đang ôm tấm lưng tuyết trắng của cô…
“Anh Kiêu! Đừng…cha mẹ khó khăn lắm mới tới…em…ngày mai phải đi học…ưm…”. Cô kháng nghị, đầu bị anh nâng lên, anh lại sốt sắng hôn cô!
Hôn thế nào cũng không đủ, nếu không đủ, ước gì có thể ở mãi với cô trong căn nhà này, cứ thế trụy lạc cho đến khi chết!
Cô bị anh đẩy ngã lên giường…
“Ngoan…với anh thêm lần nữa, sáng sớm anh đã gọi điện thoại sắp xếp hướng dẫn viên du lịch dẫn bác trai bác gái đi du lịch rồi! Yên tâm đi, bảo bối, tối nay chúng ta lại đi tìm bọn họ…”. Dứt lời, cái eo lại chùng xuống!
Đến khi Diệp Kiều thật sự bước được xuống giường thì đã mười hai giờ.
Cô tìm thấy Lục Bắc Kiêu ở trong phòng bếp, lúc đó, anh mặc một cái quần lớn và áo ba lỗ màu đen đứng bên bếp ga, trên bếp có một cái nồi đất, anh cầm cái muôi nhẹ nhàng khuất, mùi gạo thơm tỏa ra bốn phía…
Động tác anh thành thạo, trông giống như thật.
Diệp Kiều đi tới phía sau anh, ôm lấy eo anh.
“Anh Kiêu còn biết nấu ăn à?”. Cô tò mò hỏi, chôn khuôn mặt lên tấm lưng anh, hít ngửi mùi hương sạch sẽ đàn ông trên người anh.
Thật hạnh phúc…
Như là một đôi vợ chồng bình thường, sống cuộc sống gia đình bình thường.
“Nhóc con, anh là bộ đội đặc chủng! Có gì mà anh không biết làm!”. Lục Bắc Kiêu đắc ý nói.
“Bộ đội đặc chủng, còn phải huấn luyện nấu ăn à?”
“Có ngốc không! Không phải huấn luyện nấu ăn, mà là huấn luyện dã ngoại sinh tồn! Lúc huấn luyện dã ngoại sinh tồn, bọn anh lấy mũ sắt làm nồi! Nấu ít cháu, nước cái bánh bao, gà rừng gì gì đó, không làm khó được anh em!”. Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói, nói những điều bình thường với cô.
Bình thường bọn họ nào có cơ hội nói chuyện phiếm, kiếp trước, làm vợ chồng với anh mười năm cũng chưa từng nói những chuyện này.
“Nghe thật là cực khổ!”
“Cực khổ? Ở nơi hoang dã, có ăn là đã không tệ rồi! Lúc anh ở Venezuela, mẹ nó mỗi ngày đều phải hái xoài ăn! Còn ăn sống…”. Sợ cô ghê tởm, anh vội vàng ngừng lại.
Cháo cũng nấu được rồi, anh tắt lửa, đậy nắp và ninh một lúc.
Anh đi lấy cái nồi cạn chuẩn bị chiên trứng, Diệp Kiều vẫn cứ bám lấy anh như con gấu túi, anh đi đến đâu là cô đi đến đó, cứ dán sau lưng anh.
“Người đàn ông của em thật xuất sắc! Lên được phòng khách xuống được phòng bếp!”. Diệp Kiều vui vẻ khen anh.
“Ừm, còn lên được giường!”. Lục Bắc Kiêu đắc ý nói.
“Lưu manh!”. Diệp Kiều cười mắng.
Chỉ chốc lát sau, hai người đã ngồi ở phòng ăn, ăn cháo, trứng chiến với cái bẹ anh nấu, cháo trắng dùng để ăn sáng ngon hơn sơm hào hải vị gấp trăm lần!
Kiếp trước, Diệp Kiều và Tia Chớp không hợp nhau, Tia Chớp thấy cô là cắn, sau đó, Lục Bắc Kiêu không thể không đưa nó đi.
Nhưng bây giờ, Tia Chớp liên tục sáp lại gần cô, thỉnh thoảng thè lưỡi ra liếm mu bàn tay cô, Lục Bắc Kiêu thấy mà phải ghen tị!
“Người anh em, đây là chị dâu của mày, hiểu chưa? Không cho hôn cô ấy!”. Lục Bắc Kiêu trừng mắt nói với Tia Chớp.
Bình giấm không lồ, ngay cả một con quân khuyển cũng ghen cho được!
Cô mặc lại bộ quần áo tối hôm qua đem theo, nắm tay anh, hai người rời khỏi căn nhà nhỏ của mình, không biết lần sau gặp lại nhau ở đây là lúc nào nữa…