Trong căn phòng rộng lớn, bong bóng màu hồng bay đầy trong không trung, một nhóm con gái tay cầm bảng đèn, ngồi dưới đất, đang phấn khích nói chuyện với thần tượng của mình, lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra!
Còn Cố Tuyết Yến, khoảnh khắc cánh cửa mở ra, cô ta trợn tròn mắt!
Vì sao trong phòng lại có nhiều người như vậy?!
Lúc này Diệp Kiều đã xuất hiện ở cửa, cô mặc một cái áo thun rất bình thường, buộc tóc đuôi ngựa, lúc thấy Cố Tuyết Yến ở cửa, vẻ mặt cô vô cùng khó hiểu: “Yến Tử, sao em lại tới đây?! Ấy…bác gái, bác cũng tới nữa à?! Hai người cũng muốn đến tham gia lễ ra mắt fan của Tô Mục sao?”
Diệp Kiều giương giọng hỏi.
Cố Tuyết Yến lắc đầu, xảy ra chuyện gì vậy?! Sao không phải là cảnh tượng như trong tưởng tượng của cô ta?!
Còn bà Đỗ thì thở phào một hơi, cơ thể bà dựa vào tường, vừa rồi bị dọa sắp đau tim đến nơi: “Kiều Kiều…bác gái biết là con không phải loại người như vậy mà…Yến Tử! Con, con đang xúi giục mẹ chồng con dâu chúng ta sao?!”
Bà Đỗ mới nhận ra và kích động nói.
“Mẹ nuôi! Con nào có, tin tức con nhận được là Diệp Kiều và Tô Mục đang ở riêng trong phòng khách sạn!”. Cố Tuyết Yến kích động phản bác, cô ta bị đả kích quá lớn, quên mất phải tiếp tục ngụy trang!
Lúc này, người tổ chức sự kiện Tiểu Nhu đi tới.
Cố Tuyết Yến nhìn thấy cô ta thì vội vàng bước tới, không ngừng nháy mắt ra hiệu cho cô ta.
“Tiểu Nhu, cô nói xem, có phải trước đó cô nhìn thấy Diệp Kiều và Tô Mục ăn chung ở chung với nhau không?”. Cố Tuyết Yến nắm lấy cánh tay Tiểu Nhu, kích động nói.
“Đúng vậy, nhưng mà, chị Cố, chị hiểu lầm rồi! Tất cả nhân viên công tác chúng tôi đều ăn chung ở chung với ca sĩ, đúng rồi, lúc chúng tôi ra ngoài hoạt động, buổi tối tôi đều ngủ chung với cô Diệp!”. Tiểu Nhu thành thật nói với vẻ mặt vô tội.
Không phải, không phải dáng vẻ này, vì sao Tiểu Nhu lại trở mặt? Cô ta sắp xếp Tiểu Nhu nằm vùng bên cạnh Diệp Kiều và Tô Mục mà!
“Yến Tử! Con đừng khiêu khích nữa!”. Bà Đỗ hoàn toàn bình tĩnh lại, trầm giọng nói.
Suýt nữa là bà đã trúng bẫy của Yến Tử rồi!
Cố Tuyết Yến ngoài miệng thì nói không còn tình cảm với A Kiêu, nhưng trong lòng vẫn còn băn khoăn đến con trai cưng của bà!
“Yến Tử! Uổng công tôi xem cô như là em gái, cô thế mà lại nghĩ tôi như vậy?! Tôi là người đại diện của Tô Mục, tôi thường xuyên tiếp xúc với anh ấy cũng rất bình thường! Sao cô lại nói xấu tôi?”. Diệp Kiều đỏ mắt, khàn giọng nói.
“Kiều Kiều, con đừng buồn, bác gái tin con! Vừa rồi bác bị cô ta đầu độc, không biết cô ta lấy được ảnh ở đâu ra mà lừa bác!”. Bà Đỗ vội vàng bước tới trấn an con dâu.
“Mẹ nuôi, mẹ đừng hiểu lầm, thật ra con cũng bị cái cô Tiểu Nhu này lừa gạt, cô ta cố ý gạt con! Thật ra, con cũng là người bị hại!”. Nhận thấy Tiểu Nhu trở mặt, Cố Tuyết Yến cũng tỉnh táo lại, không thể làm gì khác hơn là chụp mũ cho Tiểu Nhu.
“Cố Tuyết Yến, tôi ăn no rỗi việc chắc? Sao tôi lại phải hại cô? Tôi hại cô thì có ích gì?”. Tiểu Nhu tức giận nói.
Lúc này, bà Đỗ sao có thể nghe lời biện hộ của Cố Tuyết Yến được nữa? Nếu bà con tin nữa thì chính là kẻ ngu!
“Yến Tử! Cô đừng cãi chày cãi cối nữa! Cô nói dối tiếp sẽ chỉ càng thêm khó chịu! Tư tưởng cô thế nào, tôi hiểu rõ!”. Bà Đỗ tức giận nói.
Cố Tuyết Yến tỏ vẻ vô tội, mắt ầng ậng nước: “Mẹ nuôi! Sao mẹ không nghi ngờ chuyện này là do Diệp Kiều sắp đặt, cố ý chỉnh con? Bây giờ xem như con đã hiểu, Tiểu Nhu chính là quả bom khói cô ta đặt trước mặt con!”