Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 347 - Chương 347:

Chương 347:

Người đàn ông đứng ở tường ngăn phòng bao, khóe miệng cong lên.

“Kiều Nhị Nha! Đánh là thân mắng là yêu, anh không chấp cô.” Tiện Tiện da mặt dày còn chưa nói xong, phía dưới bàn, Diệp Kiều đá mạnh vào chân anh ta!

Mẹ nó, có thể đừng tìm đường chết hay không?!

“Cô đá, đá anh làm gì?!” Bờm Sư Tử tức giận nói.

!!!

Lúc này Diệp Kiều thật sự muốn ấn cái miệng tiện của Tiện Tiện lên bàn nướng!

Mẹ nó, đồng đội heo!

Lúc này, “kẹt” một tiếng, cửa ngăn cách bị kéo ra, một bóng người cao lớn màu xanh rêu đứng sừng sững ở bên cạnh bàn, đội mũ quân đội, người đàn ông lạnh lùng, híp con mắt, từ trên cao nhìn xuống hai người đang ăn thịt nướng!

Tầm mắt Diệp Kiều chậm rãi dịch lên, dịch lên nữa……

Khuôn mặt khắc cốt tuấn tú đã ba tháng không gặp đập vào mắt cô!

“Anh Kiêu!” Cô kích động gọi, đột nhiên đứng dậy, rời chỗ ngồi, nhào vào trong ngực anh.

Còn Bờm Sư Tử chỉ thấy Kiều Nhị Nha nhào vào cái tên cho vay nặng lãi!

“Anh Kiêu! Sao anh đột nhiên về rồi? Em biết rồi, anh lại cho em niềm vui bất ngờ đúng không? Ưm…… Nhớ anh muốn chết đi được……” Làm nũng bán manh lăn lộn, mọi thứ đều được cô sử dụng, đầu cô ở trong ngực anh, cọ cọ.

Vẻ mặt Lục Bắc Kiêu nghiêm túc, không lên tiếng, ánh mắt dừng ở trên người Bờm Sư Tử đeo kính râm, khẩu trang, anh tiến lên một bước, bàn tay to nhấc cổ áo sau của Tiện Tiện, dùng sức xách, Tiện Tiện bị bắt đứng lên, “Biến vào bên trong đi!”

Anh khí phách nói.

“Bờm Sư Tử, còn không nhường chỗ cho anh rể anh à! Qua bên kia đi!” Diệp Kiều lúc này lạnh giọng quát lớn với Tiện Tiện.

Tiện Tiện nào dám phản kháng, nhưng khi anh ta muốn ra khỏi chỗ ngồi, lại bị Lục Bắc Kiêu giữ cánh tay ngăn cản, “Không cần đi! Qua bên cạnh ngồi đi!”

Diệp Kiều sao lại không rõ tâm tư anh muộn tao đen tối nhà cô, có chút đồng tình nhìn Tiện Tiện một cái.

Thiếu niên, không thể ăn thịt, thì ăn cẩu lương đi!

Cô vợ nhỏ Tiện Tiện ngồi vào bên trong sô pha, còn Lục Bắc Kiêu ngồi xuống ở vị trí ban đầu của anh ta, đối mặt với Diệp Kiều.

“Tiện Tiện, thất thần làm gì, còn không mau lấy đồ uống cho anh rể anh đi!” Diệp Kiều nhìn về phía Bờm Sư Tử, ánh mắt cảnh cáo, cô khiển trách.

Tôi mẹ nó không phải người phục vụ!

Bờm Sư Tử không phục trong lòng, nhưng anh ta nào từ chối được tư bản?!

Anh ta lấy đồ uống, cốc sạch, rót ra, đẩy vào tay Lục Bắc Kiêu.

“Cái thằng này! Anh có lễ phép không đấy?! Làm lại cho em! Đã xuất đạo, còn không hiểu một chút lễ nghi nào!” Diệp Kiều vỗ bàn, khiển trách đàn em như đại tỷ.

Tiện Tiện trừng Diệp Kiều, vẻ mặt không phục.

Diệp Kiều không ngừng trừng mắt với anh ta, cái tên này đúng là thiếu đánh! Cô hy vọng anh Kiêu có thể xử anh ta một trận!

Cuối cùng, đôi tay của Tiện Tiện vẫn bưng cốc đồ uống.

“Gọi anh rể mau!” Diệp Kiều ra lệnh.

“……!” Nhị Nha, được một tấc lại muốn tiến một thước à!

“Không phải hai người còn chưa kết hôn sao? Gọi anh rể, có thấy ngượng không chứ?!” Bờm Sư Tử không sợ chết nói.

!!!

Mẹ nó, cô thật sự không muốn cứu anh ta! Diệp Kiều tức chết.

Lúc này, Lục Bắc Kiêu nghiêng đầu, nhìn về phía Bờm Sư Tử, “Thằng nhóc, lát nữa chúng tôi đi đăng ký!”

!!!

Một đao cắm lên trái tim Tiện Tiện! Anh ta nhìn về phía Diệp Kiều.

Mà Diệp Kiều lúc này mới nhận ra được, hôm nay là ngày 6 tháng 6, trên thẻ căn cước, hôm nay cô mới vừa tròn 20 tuổi!

Năm đó, lúc cô hai ba tuổi, khi ghi trên sổ hộ khẩu ở quê, nhân viên đăng ký ở đại đội không hỏi rõ ràng đã điền sinh nhật cô, còn lấy cho cô một cái tên vớ vẩn, tên là: Kiều Nhị Nha. Đến sau khi đi học, mới đổi thành: Kiều diệp.

Nhưng, chứng minh thư thì không tiện sửa.

Bình Luận (0)
Comment