Lý Vận vừa phẫu thuật nạo tử cung xong, cô ta một mình bước ra khỏi bệnh viện, gương mặt trắng bệch, bên cạnh không có một ai, hoàn cảnh vô cùng thê thảm!
Cô ta đứng dựa vào chân tường, mở điện thoại lên gọi đi, “Thẩm Hi Xuyên! Anh cmn chết ở đâu rồi?! Anh mau tìm số điện thoại của bà cụ Kiều, chính là bà ngoại của con Diệp Kiều ngu xuẩn kia! Tôi muốn nói chuyện với bà ta! Con tiện nhân Diệp Kiều, cô ta cho rằng có thể hoàn toàn tiêu diệt được Lý Vận này hay sao?! Nằm mơ đi!”
Lý Vận hung tợn mà nói.
“Lý Vận! Cô cmn còn muốn thế nào nữa?! Chê chết chưa đủ thảm hay sao?!” Thẩm Hi Xuyên tức giận đáp lại.
“Bảo anh làm thì anh mau làm đi! Nhanh lên!” Lý Vận lạnh giọng mà hét lớn, nhanh chóng cúp máy.
Chỉ trong chốc lát, Thẩm Hi Xuyên đã gửi một dãy số qua, là số điện thoại phòng khách sạn của bà cụ Kiều.
“Alo, thưa bà, có thể còn một chuyện mà bà vẫn chưa biết?” Lý Vận đứng dựa vào vách tường, bàn tay nắm chgat chiếc điện thoại như cục gạch, trong giọng nói còn có chút mỉa mai.
“Cô là ai?!
“Bà đã quên tôi rồi sao, tôi là Lý Vận đây!”
“À, chính là cái người đi theo một ông già hơn 50 tuổi…….” Bà cụ cũng mỉa mai lại cô ta.
“................” Lý Vận. Bà già chết tiệt!
“Thưa bà, bà đừng có động một chút là nói tôi thế này thế nọ, nhưng mà, có một chuyện, nhất định là bà vẫn chưa biết?!” Lý Vận kích động mà nói.
“Tôi với cô không có gì để nói cả!” Giọng điệu của bà cụ như muốn trực tiếp cúp máy.
“Thưa bà! Con gái của bà, cũng chính là mẹ của Diệp Kiều, năm đó, lúc làm thanh niên trí thức ở nông thôn, bà ta đã bị cha của Diệp Kiều vứt bỏ! Sau đó mới sinh ra Diệp Kiều, mà đám người Diệp gia bọn họ cũng chưa từng về nông thôn tìm lại hai mẹ con cô ta! Mãi cho đến khi Diệp Kiều được 12 tuổi, cũng là do cha mẹ nuôi ở quê của Diệp Kiều tìm được Diệp gia, nên Diệp gia mới chịu đón cô ta về! Nhưng mà, đứa cháu gái bảo bối của bà đó, cũng là một kẻ ham mê hư vinh, cô ta không hận cha cô ta chút nào! Đã vậy còn rất thân thiết với người của Diệp gia nữa! Thưa bà, bà không cảm thấy đứa con gái của bà đáng thương lắm hay sao?”
Lý Vận nhanh tay chớp lấy cơ hội trước khi bà cụ gác máy, lên tiếng châm ngòi ly gián.
Cô ta làm như vậy không chỉ là muốn khơi mào thù hận giữa Kiều gia và Diệp gia, mà cô ta càng muốn bà cụ phải ghét bỏ Diệp Kiều, để cho bà cụ thấy Diệp Kiều nhận tên đàn ông tồi kia làm cha, vô cùng có lỗi với mẹ cô!
Bà cụ cũng ngây người ra, mất một hồi lâu mới phản ứng lại, “Lý Vận! Mấy thứ cô vừa nói, tôi đều biết hết cả, cháu gái của tôi không phải như cô nói đâu!”
Cho dù trong lòng vẫn còn nghi hoặc, nhưng một người lớn tuổi như bà làm sao để cho Lý Vận mồm miệng nhanh nhảu kia có cơ hội!
Bà nói xong lập tức gác máy!
Lý Vận bên này giận tới mức muốn vứt chiếc điện thoại trong tay đi, nhưng mà, cô ta cũng không tin bà cụ không quan tâm đến những lời đó!
Có lẽ, của hồi môn giá trên trời mà bọn họ mới vừa cho Diệp Kiều cũng sẽ không còn nữa! Cứ nghĩ như vậy, Lý Vận cảm giác được bản thân mình như dồi dào sức sống trở lại!
“Anh Kiêu……….Đừng, mặc áo mưa nữa……….”
!!!
Thật đúng là cmn phanh gấp mà!
Lục cầm thú cắn răng, anh đành phải ngoan ngoãn mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, cũng không quan tâm là đã quá hạn hay chưa, cứ như vậy mà dùng tạm, mẹ nó lúc trước anh mang bao nhiêu hộp từ Nam Phi về như vậy, số lượng cũng đủ một năm, vậy mà lại không dùng được mấy cái!
Ngẫm lại cả năm nay hai người ở bên nhau, số lần làm được thật sự chỉ đếm trên đầu ngón tay!
Nhớ đến chuyện mấy hôm nữa anh phải đi làm nội gián, quăng dây câu dài để câu cá lớn, còn không biết được ngày về, làm anh càng thêm sầu não!
Vậy nên nhất định mấy ngày này anh phải cho con nhóc này ăn no!
Người đàn ông cả người trần trụi quỳ trên giường, trong miệng còn ngậm một gói thiếc nhỏ, ánh mắt của anh như muốn thiêu rụi thân thể trắng tuyết của cô!
Diệp Kiều nuốt một ngụm nước bọt, gương mặt nhỏ cũng nóng đến đỏ bừng: “Anh Kiêu, anh nhanh lên……….A………”
!!!
“Ring ring ring”
!!!
Cả hai đều ngây người ra.
“Không được nghe!” Lục Bắc Kiêu tức giận mà nói. Lại là phanh gấp nữa! Chết người như chơi đó!
“Anh Kiêu, em sợ là bà ngoại hay ông nội gọi, không nghe thì không hay cho lắm…….” Diệp Kiều cũng rất khó chịu!
Cuối cùng, cô vẫn phải bắc điện thoại, trong ánh mắt ai oán vì dục cầu bất mãn của Lục cầm thú.
“Diệp Kiều, có chút chuyện cần tìm em để xác thực, bây giờ em đến khách sạn có được không?” Người gọi tới là anh họ Kiều Sinh của cô!
“Có chuyện gì vậy? Đã trễ như vậy rồi!” Cô cũng chút khách sáo với anh ta.
“Tiểu Kiều Kiều, anh nói em nghe, bà cụ vì chuyện cha của em bỏ rơi cô nhỏ mà nổi giận! Cũng không biết là ai đã nói cho bà biết, rồi bà lại bắt bọn anh đi hỏi thăm, kết quả lại đúng là như vậy! Cha của anh cũng nổi trận lôi đình, nhất quyết phải đòi lại công đạo cho cô nhỏ!” Kiều Sinh nói cho Diệp Kiều nghe chuyện này, cũng coi như là đang mật báo cho cô!
Cuối cùng mọi người cũng biết được! Còn về chuyện này, nếu như không phải là Lý Vận thì cũng là do Cố gia kia nói!
Diệp Kiều thầm thở dài một tiếng.