Đương lúc Diệp Kiều sững sờ, Hoa Nhụy đã trả lời hoài nghi của cô.
“Đều là do trùm ma tuy ở đây bắt người sơn dân trồng, đàn ông ở thôn chúng tôi, hầu như đều nghiện ma túy cả! Không có sức lực lao động, không làm ruộng, không có thu nhập, như thế nghèo lại càng nghèo! Kiều gia, nếu không phải vì nhớ mẹ tôi, tôi mãi mãi cũng không muốn quay về nơi này! Tôi từ nhỏ đã có ý nguyện, đi ra khỏi nơi này, muốn đi đến một nơi thật xa!” Hoa Nhụy nhìn những bông hoa độc đó, kích động nói.”
Trùm ma túy…!
Diệp Kiều lại lần nữa sừng người, nhìn thân người gầy gò của HOa Nhụy càng thêm thưởng thức cô.
“Hoa Nhụy, cô làm được rồi! Đợi khi tốt nghiệp tìm được công việc, thì đón mẹ cô đến ở cùng đi! Đúng rồi, còn những người nhà khác của cô thì sao?” Diệp Kiều cổ vũ cô, người tốt nghiệp từ đại học J ra tương lai cũng không đến nỗi nào.
Sắc mặt Hoa Nhụy lại thay đổi, lắc đầu, “Kiều gia, đi qua ngọn núi phía trước là tời rồi!”
Cô không muốn nhắc đến cha và anh mình.
Diệp Kiều nhìn biển hoa anh túc, nghĩ đến lời HOa Nhụy cũng hiều phần nào
Trùm ma túy ở đây có nghĩa là bây giờ cô đang rất gần với anh?
…..
Nhà của Hoa Nhụy so với cô nghĩ còn nghèo hơn, dùng từ bốn bức tường để miêu ta cái nhà này, trong nhà chỉ có mẹ cô ấy, mới 40 tuổi mà nhìn như 60 tuổi, mặc trang phục dân tộc màu đen, bà ấy chỉ nói được tiếng dân tộc không nói được tiếng phổ thông, nói chuyện Diệp Kiều không hiểu nổi phải nhờ Hoa Nhụy phiên dịch cho.
Mẹ cô ấy nói cô không hiểu nhưng bà ấy rất nhiệt tình, đem giết con gà nuôi lấy trứng duy nhất trong nhà giết để đãi cô.
Hoa Nhụy đến tiệm tạp hóa nhỏ tròng thôn mua một ít vật dụng, hủ gạo trong nhà đã trống không, hai người mua gạo xong, Hoa Nhụy đi nhặt một ít nấm Tùng Nhung.
“Đùa gì vậy, cái này mắc lắm đó!” Diệp Kiều kiếp trước đã ăn qua, nấm này rất đắt, không ngờ ở đây còn có nắm Ngưu Can, nấm Kê Tùng, nấm Bạch Thông, các loại nấm hoang dã đều có cả.
“Trên núi có chổ tốt ở chổ này, khắp đất đều là bảo vật, một năm bốn mùa có thể ăn các loại thức ăn hoang dã, có thể sống được!” Hoa Nhụy cười, “Kiều gia, nấm này có độc, không được đụng vào.”
“Nghe nói ở đây các người cũng ăn nấm độc?” Diệp Kiều tò mò hỏi, “nghe nói sau khi ăn xong sẽ gặp ảo giác, thấy ma quỷ khiên vũ, rốt cuộc là thật hay giả?”
“Là thật đó! Những nấm độc đó chỉ có người bản địa chúng tôi dám ăn! Sau khi ăn xong sẽ gặp ảo giác, nhưng không chết người.” Hoa Nhụy cười nói
Khi hai người về nhà, trong nồi đã bay ra mùi thơm thịt gà, món gà hầm nấm ăn ở thành phố không ra mùi vị gì, còn có món nấm Tùng Nhung sào mỡ lợn còn ngon hơn những nhà hăng nổi tiếng cô ăn ở kiếp trước nữa.
Sau khi nghe lời khuyên của Hoa Nhụy, ở lại nhà cô ấy không có nhà tắm thật sự không tiện, cô đành lên thị trấn tìm một nhà khách thuê một phòng.
“Lục Tiểu Cổn, nhanh nói cho mẹ biết, hiện giờ mẹ cách chổ cha con có xa không? Mẹ cảm thấy rất gần….” sau khi tắm nước nóng xong, Diệp Kiều nằm ngã lên giường nghiêm túc hỏi.
Cô vừa nằm xuống đã nghe thấy tiếng súng nổ bên ngoài.
Diệp Kiều lập tức ngồi dậy, không phải là thời gian này chớ.
“Anh A Mộc! Mau lên xe!” Diệp Kiều đi đóng cửa sổ lại, nghe dưới lầu có âm thanh truyền đến, còn có tiếng đánh nhau kịch liệt, cô cẩn thận đem cửa sổ hơi hé ra, tuy rằng cô có võ, nhưng không có nghĩa là đánh thắng tất cả.
Dưới lầu, chiếc xe màu đen mở của ra, một bóng người nhanh nhẹn chui vào, sao đó chiếc xe đó nhanh chóng rời đi!