Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 416 - Chương 416:

Chương 416:

“Tiểu Nhuy, tiền đâu?” Lụt tất cả hàng lí và hốc giường đều không tìm được chút tiền, bộ dáng gấp sắp chết đi lên trước.

Trong tay Hoa Nhụy cầm chắc cây búa bảo vệ chính mình,”Hoa HảI, tôi làm gì có tiền! Tôi đi học không cần học phí sao? Không xin tiền nhà đã là không tồi rồi!”

Tâm hồn điên cuồng như ma quỷ.

“Mày hai năm không về nhà, chắc chắn ở thành phố kiếm được không ít tiền, nếu không trường học làm sao cho mày học tiếp? Mau đem tiền ra đây! Không đưa tao bán mày có ổ chứa!” Hoa Hải điên cuống nói.

“Tôi kiếm được tiền toàn bộ đóng học phí hết rồi! Không có tiền, cút đi!” Hoa Nhụy quơ quơ cây búa, lớn tiếng nói.

“Mày không có tiền, mày về không cần tiền xe sao? Mau đem tiền ra đây? Mười đồng cũng được!” Hoa Hải nói.

Đúng làm một súc sinh!

Nhìn anh ta vàng vọt gầy yếu, ốm như mà, bị ma túy tàn phá đến 6 thành không nhận ra luôn rồi, Hoa Nhụy thật sự muốn giết anh ta đi! Loại người này đã không còn là người nữa rồi!

“Anh đi chết cho tôi!” Nắm chắc đầu búa đâm tới, Hoa Hải vội vàng tránh đi nhưng cũng bị búa trong tay Hoa Nhụy đâm trúng, hắn ta đau đến nỗi la oai oái, Hoa Nhụy lại tiếp tục đuổi theo đánh, một lúc sao hắn ta đã chạy ra ngoài.

“Con nha đầu thối mày, mày dám đánh tao! Phản rồi!” Hia Hải tức giận hét lên.

Lúc này, Hoa Nhụy vừa nhìn thấy bên ngoài còn có ba tên đồng bọn của hắn ta.

Đều là một đám nghiện!

“Hoa Hải, em của mày cũng được đó, bán cho Dạ Kê, đổi được 10 gam đó!” , Ba người đó đều giồng như Hoa Hãi, bộ dáng gầy gò hốcc hác, cười hô hố nói.

“Có thể đổi được 10g?” Hoa Hải cũng cười hô hố nói, dường như có thể cảm nhận được hương vị của lên thiên đàng khi phê thuốc.

“Đương nhiên! Có khi còn nhiều hơn! Có thể đủ cho các anh em chúng ta hưởng thụ!”

Nghe thấy lời của bon họ, Hoa Nhụy có một dự cảm không lành, nắm chặc cán búa không ngừng lùi lại phía sau.

Ba người đan ông và Hoa Hải đã xông về phía cô…

“Các người đừng có qua đây! Tôi chết cho các người xem, có tin không?! các người là đám súc sinh! Sẽ chết không có chỗ chôn!” Đều là một đám súc sinh, phế vật, HOa Nhụy căm hận cắn chặc răng, đây đều là do tác hại của thuốc phiện.

Cô rất hận!

Cô là một cô gái yếu ớt làm sao đấu nổi bốn người đàn ông, những phản kháng của cô ấy đều vô ích, cuối cùng cũng rơi vào tay bọn họ.

Mẹ cô ấy từ trên núi nhặt nấm quay về, nhìn thấy Hoa Nhụy bị đám Hoa Hải bắt đi, liền đi lên phía trước ngăn lại, lại bị thằng con bất hiếu đẩy một cái ngã xuống đất, thiếu chút nữa ngất đi.

“Cứu mạng!” Hoa Nhụy bị bọn họ trối lại, nhét vào cái túi da rắn, vát đi xuống núi, phía sau núi chình là hang ổ của bọn chúng.

Cô kêu trời không thấu kêu đất không gnhe!

Lúc Diệp Kiều đến nhà của HOa Nhụy, chỉ nhìn thấy mẹ cô ấy ngồi bệt xuống đất không ngừng khóc.

“A Ma, Hoa Nhụy đây?” Cô kích động hỏi.

A Ma nói gì đó cô nghe không hiểu, Diệp Kiều gấp đến đi vào phòng tìm, mới thấy trong phòng rất lộn xộn, giống như có người lụt lội qua.

“Diệp Kiều, Hoa Nhụy bị anh của cô ấy bắt đem đi bán làm gái rồi.” Thanh âm của Lục Tiểu Cổn truyền đến.

Hoa Nhụy bị anh của cô ấy bắt đem đi bán làm gái?!

Diệp Kiều có chút ngớ ra, nhưng khi phản ứng lại thì tức giận muốn điên cùng lo lắng sốt ruột.

“A Ma, bon họ đi đâu rồi?” Diệp Kiều kích động hỏi, mẹ của Hoa Nhụy chỉ về một hướng sau núi, Diệp Kiều liền đứng dậy muốn đi liền bị mẹ cô ấy kéo lại, lắc đầu không thôi, còn dùng ngôn ngữ tay chỉ chỉ cô ấy mau chạy đi, hơn nữa đi về phòng lấy một con dao gặt, bộ dạng như muốn đi liều mạng.

Diệp Kiều lập tức ngăn bà ấy lại.

“A Ma, bà đừng kích động, con đi báo cảnh sát, con phải đi báo cảnh sát!” Diệp Kiều gấp đến hai hốc mắt đỏ lên, cầm lấy máy nhăn tin, nhưng mà ở đây một chút sóng cũng không có.

Bình Luận (0)
Comment