“Anh Dã Kê, nhà kho cháy rồi!”
Dạ Kê đang rất không nhẫn nại, vừa nghe nhà kho bị cháy, bị dọa thiếu chút nữa đái trong quần, trong kho toàn là hàng bán thành phẩm không đấy.
Hắn ta vội vàng chạy ra ngoài.
Hoa Nhụy nhìn ra ngoài cửa sooe, có lửa bốc lên, sáng cả một mảnh, quả thật là cháy thật rồi!
Cô nổ lực muốn đứng dậy, nhưng mà hai chân bị trối, căn bản không dể đứng lên!
“Hoa Nhụy!” lúc này, cô nghe thấy âm thanh quen thuộc, âm thanh này đối với cô mà nói quả nói như chúa cứu thế vậy!
“Kiều gia!” Hoa Nhụy nghẹn ngào kêu lên, ngẩng đầu lên thì thấy Diệp Kiều một thân ảnh màu đen đội nói lưỡi trai đang đi về phía cô.
“Kiều…Kiều…” Hoa Nhụy cảm động lắp bắp hét lên.
Cô rút con dao găm bên người cắt dây trối Hoa Nhụy ra, “Hoa Nhụy, cô là người ở đây, chắc biết nên chạy về đâu chứ? Một lát nữa nếu có đánh nhau, cô chạy cho tôi có biết không? Đừng về nhà, trực tiếp chạy lên trấn, mẹ của cô tôi đã kêu người đưa bà ấy lên trấn, cô đến trấn rồi thì trực tiếp đến đồn công an.”
“Cô yên tâm, tôi sẽ không bị đám người này bắt lại đâu!” Diệp Kiều sắp xếp, kéo Hoa Nhuy đứng dậy, nắm lấy tay cô ấy chạy ra ngoài.
Bên ngoài rất loạn, những tay đàn em đang nghỉ cách chữa cháy, Diệp Kiều nắm lấy Hoa Nhụy, nhân lúc bọn họ không chú ý chạy ra đường.
“Có người chạy rồi!”
“Chính người đó châm lửa!”
“Mau đuổi theo!”
Những tay đàn em đó lập tức nhảy lên xe máy, chạy đuổi theo bọn Diệp Kiều,”Hoa Nhụy, cô mau chạy đi, chạy vào đường nhở, chúng ta tách ra!”
Cô rơi vào vòng vây còn có cơ hội thoát thân, nhưng Hoa Nhụy thì không có khả năng, cô ấy chỉ là một cô gái yếu ớt mà thôi.
“Kiều gia, không được, nếu muốn chạy thì cùng nhau chạy, ở đây tối thui, chị không mò được đường đâu!” Hoa Nhụy kiên quyết nói.
“Nha đầu thối! Không gnhe lời sao? Tôi kêu đi thì đi, cô ở đây chỉ liên lụy tôi mà thôi, hiểu không? Đừng phí lời nữa, Kiều gia của cô làm sao mà xảy ra vấn đề được, mau đi!”Diệp Kiều thúc giục, không có nhiều thời gian, bọn tay sai đó đang chạy xe mô tô chiếu đèn vào bọn họ, bên cạnh là dòng sông, bơi qua dòng sông chính là cánh đồng hoa anh túc.
Diệp Kiều thấy Hoa Nhụy không đi, chỉ đành kéo cô ấy, hung hăn đẩy cô ấy vào dòng sông, “Chạy đi!”
Hoa Nhụy rơi xuống nước, không dây dưa nữa mà nghe theo sự sắp xếp của dj, mầy tên côn đồ nhìn thấy Hoa Nhụy rơi xuống nước rồi bơi qua bờ bên kia, xuống xe liền muốn đuổi theo, Diệp Kiều chạy về phía bọn họ, móc ra nhị côn khúc đánh về phía họ.
Nhưng tên côn đồ này đều là con nghiện, làm sao mà có thể đánh lại cô, không đến một lúc đã bị cô đánh cho ngã lăn quay, thì gắp gấp gọi thêm người đến. Bọn họ nhiều người, chẳng mấy chốc đã bao vây Diệp Kiều lại, đèn xe mô tô chiếu vào khuôn mặt cô, cô đưa tay ra ngăn lại.
Lục Tiểu Cổn, xem con đó!
Trong lòng Diệp Kiều nghĩ.
Cũng đúng, có Lục Tiểu Cổn giúp, cô có thể lấy một địch trăm.
Nhưng vào lúc này, cô cảm thấy thái dương như bị thứ gì đụng vào.
“Thằng khốn, dám đốt kho hàng của bọn ông, ai cho mày lá gan đó vậy!” Diệp Kiều đội nón, đối phương không biết cô là nam hay nữ.
“Anh Dã Kê, hình như là con gái.”
Lúc này có người nắm lấy nón của Diệp Kiều ra, quả nhiên… một mài tóc dài tuông ra…
“TRời đất! Cô này so với người đẹp lúc nãy còn mỹ vị hơn!” Dã Kê nhìn thấy gương mặt tuyệt sắc của Diệp Kiều, kích động hưng phấn nói.
“Mày đụng vào cô nãi nãi mày xem!” Diệp Kiều lạnh lùng nói.
“Con nha đâu này, khẩu khí cũng không nhỏ! Mang về đem lên giường tôi!” Dã Kê lớn tiếng nói.
Lúc này, một chiếc xe dừng lại, tài xế bị phân phó đi xuống.
“Anh Dã Kê, là xe của anh A Mộc.” Có người nói.
“Anh A Mộc, là Dã Kê, hình như đang vây bắt phụ nữ!” tài xế nhìn rỏ tình hình nói với Lục Bắc Kiêu ngồi ở phía sau.