Viên đạn rơi xuống về phía bình hoa, vỡ toang!
Cả người Diệp Kiều run rẩy, dáng vẻ rất sợ hãi, hốc mắt toàn là nước mắt: "Đừng tới đây!" Thân thể cô liên tục lui về phía sau, đến khi dựa vào góc tường.
“Giết cô ta đi! Cô ta chính là gián điệp! Ngày đó ở trong kho hàng, cô ta đánh tôi hôn mê, còn xem sổ sách của tôi rồi ghi chép lại!" Phan Linh kích động nói, đôi tay còn nắm chặt tay vịn xe lăn.
“Tôi không có! Tôi chỉ là học sinh tới đây du học thôi! Bạn học của tôi bị mấy người bắt đi nên tôi mới đến cứu cô ấy!" Diệp Kiều kích động giải thích: "Cô là mụ đàn bà điên, lại nổi điên rồi!"
Phan Linh nghe Diệp Kiều nói, càng giận hơn: "Hà Sơn! Tôi nói thật! Cô ta chính là gián điệp! Có lẽ, cô ta với A Mộc là một bọn! Không thì sao anh ta lại có phản ứng với nó?!"
Hà Sơn không tin Phan Linh nói, ngược lại càng chán ghét hơn: "Đem con điên này đẩy đi đi!"
“Hà Sơn! Mẹ nó anh còn không tin tôi, con nhóc này đang lấy súng chĩa vào đầu tôi đấy! Cô ta chính là gián điệp!" Thấy Hà Sơn không tin lời mình, Phan Linh lại lần nữa hét lên, hộ sĩ muốn đẩy cô ta đi, cô ta lại đành phải lăn từ xe lăn xuống, tư thế không khác gì chó ăn phân!
“A Mộc! Anh giết cô ta đi! Anh giết nó, tôi mới tin anh không phải là gian tế! Anh giết đi!" Phan Linh quỳ trên mặt đất, chưa từ bỏ ý định nói.
Lục Bắc Kiêu nhìn về phía Hà Sơn.
“A Mộc, cậu đừng tin chuyện quỷ quái mà mụ đàn bà này nói! Cô ta chơi thuốc nhiều bị ảo giác, anh Sơn tín nhiệm cậu!" Hà Sơn trầm giọng nói.
Nghe Hà Sơn nói, Phan Linh đang quỳ ở trên mặt đất, trong lòng có một vạn chữ gì sơn nói, chật vật mà quỳ rạp trên mặt đất Phan linh, trong lòng có một vạn chữ ĐM bay qua!
“Hà Sơn! Anh là đồ ngu! Sớm muộn cũng chết trong tay gián điệp! Ngu quá!" Phan Linh kích động nói, nắm tay thành nắm đấm, mà Diệp Kiều nhìn Phan Linh như điên mà Hà Sơn vẫn không tin, cô chủ muốn cười!
Đm, cô sợ mình cười không diễn nổi!
Nhưng mà, trong lòng vẫn rất khẩn trương, nhỡ may những tên lính đánh thuê ấy đi vào đây rồi đánh cô chết thì sao?!
“Anh Sơn, nếu chị dâu cứ nói con nhóc này là gián điệp, thì vì trong sạch của tôi, tôi sẽ giết nó!" Lục Bắc Kiêu nói, từ phía sau eo rút ra một khẩu súng lục khác.
Nhưng mà, tốc độ của Diệp Kiều còn nhanh hơn anh, một viên đạn bắn ra ngoài, cô cũng hít thở không nổi, sợ anh trốn không kịp, nhưng anh là ai, là chiến thần đấy!
Sau khi dễ dàng tránh được, bây giờ tới lượt Diệp Kiều phải nổ súng, Diệp Kiều nắm lấy súng để ở huyệt thái dương của mình: "Cho dù chết tôi cũng không muốn chết dưới tay mấy bọn buôn ma túy các người!"
Cô hung tợn nói.
“Pằng”!
Tiếng súng vang lên, máu tươi bắn ra khắp nơi, trên vách tường trắng tinh nở rộ một đóa hoa anh túc đỏ rực.
Thân hình Diệp Kiều, ngã xuống mặt đất.
Tuy nói là diễn kịch, dáng vẻ chân thực kia, làm ngực Lục Bắc Kiêu cứng lại……
Phan Linh không nghĩ tới Diệp Kiều sẽ tự sát, ngây ngốc nhìn cảnh này, thật lâu sau, khóe miệng mới cong lên: "Chết tốt lắm! Cô ta chính là gián điệp!”
“Chị dâu, chị chưa tin tôi sao? Nếu không phải tôi trốn kịp, đã bị con nhóc này bắn trúng rồi!" Lục Bắc Kiêu nổi giận mà trừng mắt nhìn Phan Linh đang nằm dưới đất, hung tợn nói.
Hà Sơn vội vàng chạy đến trước mặt Phan Linh, một chân đạp lên trên tay cô ta, Phan Linh đau đến nỗi hét chói tai: "Phan Linh! Mẹ nó cô lại khua môi múa mép, có tin ông đây cắt lưỡi cô không?!"
“Đẩy cô ta đi!" Hà Sơn tức giận nói.
“Hà Sơn, anh không tin lời tôi, không tin." thanh âm của Phan Linh càng ngày càng nhỏ, mà "thi thể" của Diệp Kiều cũng được hai gã vác súng mang đi, đội mũ kín, hai gã lính đánh thuê trên mặt mang mặt nạ tím, ném lên xe xác, chở về bãi tha ma.