Lạc Đà thật sự là người của Phan Linh?
Lục Bắc Kiêu híp mắt, trấn định như thường: “Điện thoại lại gửi đến quảng cáo rác! Hành động không đổi!”
Cách biệt hai năm, lúc anh sắp quên mất Queen này, thì người nọ lại gửi đến mã điện tín! Rốt cuộc là ai?!
Ban đầu, anh kiểm tra trung tâm truyền tín hơn nửa ngày cũng không tra ra kết quả, trạm truyền nói có thể gặp phải hacker rồi, nhưng họ tuyệt nhiên không tra ra được bộ phận kỹ thuật của hacker này, sau đó bỏ mặc!
“Lục Tiểu Cổn, sao rồi? Gửi đi chưa?” Diệp Kiều kích động hỏi.
Chính vào buổi tối hôm nay của kiếp trước, Lục Bắc Kiêu đã bị bắn trúng rồi trốn vào trong phòng trọ của cô! Cuối cùng thì Lục Tiểu Cổn cũng chịu nói cho cô tại sao kiếp trước ba cậu lại bị thương vào tối hôm nay! Đó là vì nội bộ tập đoàn buôn bán ma túy, phản diện đánh phản diện, anh bị người của Phan Linh ám toán!
Cô chỉ đành bảo Lục Tiểu Cổn gửi mã điện tín nhắc nhở anh!
“Gửi rồi, ba nhận được rồi!” Lục Tiểu Cổn hiếm khi nghiêm túc nói, đời này Diệp Kiều Thối thật sự thương ba mình, thương tiếc ba chịu chút thương tổn.
Diệp Kiều thở phào, đặc biệt đi kéo xích khóa chống trộm xuống, lỡ như anh trốn vào phòng của cô lần nữa thì sao?
Cũng thật tâm hy vọng anh có thể hóa nguy thành an, đừng bị thương trốn vào đây!
Mười giờ tối, lô hàng kia còn chưa đến, Lục Bắc Kiêu đứng ở bến cảng, ngậm điếu thuốc trong miệng, Lạc Đà và thuộc hạ của hắn toàn bộ đều đứng ở phía sau anh, cùng đứng đợi.
“Anh A Mộc, hàng sao còn chưa đến?” Lạc Đà sốt ruột, hắn cũng sợ bị tính toán.
Trong tập đoàn, tuy Phan Linh cũng chiếm nửa giang sơn, nhưng luận thực lực vẫn là Hà Sơn nhỉnh hơn chút, anh cũng có quyền lực hơn!
“Tính tình Wisetkaew cậu còn không rõ sao? Có lần nào đến đúng giờ chưa? Nói không chừng đêm nay không có hàng cũng có thể lắm đó!” Anh trầm giọng nói, chậm rãi hút điếu thuốc, ánh mắt nhìn về phía mặt biển đen ngòm băn khoăn.
Lạc Đà gật đầu, bất động thanh sắc, tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
Mười giờ rưỡi, mặt nước cuối cùng cũng có động tĩnh.
“Anh A Mộc, họ đến rồi!” Tay sai của Lục Bắc Kiêu tiến lên báo cáo, một chiếc du thuyền cập bến, anh vứt đầu điếu thuốc đi, dập tắt, đi về phía bến cảng.
Lạc Đà đi theo ngay lập tức, lúc Lục Bắc Kiêu sắp đến bờ sông, súng trong tay Lạc Đà nhắm chuẩn vào đầu anh: “Anh A Mộc! Lô hàng này, chị Phan chúng tôi muốn rồi!”
Lục Bắc Kiêu dừng chân, giọng nam đắc ý vang lên, Lạc Đà làm động tác tay với thuộc hạ của hắn, sáu tên thuộc hạ của hắn toàn bộ đều lên du thuyền cướp lấy hàng trước.
“Lạc Đà, cậu có ý gì đây?” Anh lên tiếng hỏi.
“Anh A Mộc, người anh giúp là Hà Sơn, người chúng tôi giúp là Phan Linh!” Lạc Đà lớn tiếng nói: “Thật ngại quá, có thể đêm nay phải tiễn anh đi gặp diêm vương rồi!”
“Bằng bằng bằng”
Lạc Dà vừa nói xong thì thấy trên du thuyền truyền đến âm thanh đấu súng, thuộc hạ của hắn từng tên từng tên rơi xuống nước.
“Mày!” Lạc Đà kinh hoảng cực độ, lúc này Lục Bắc Kiêu đã nhanh chóng xoay người, nâng chân lên đạp rơi súng trên tay của Lạc Đà!
Người của Lục Bắc Kiêu vôi vàng tiến lên chĩa súng vào Lạc Đà, mà trên du thuyền, toàn bộ đều là người của anh, đâu có hàng?
Họ trúng kế của anh rồi!
Lạc Đà kinh ngạc nghĩ.
“Muốn cướp hàng của A Mộc tao? Chán sống rồi sao? Lạc Đà, người phải gặp diêm vương ngay chính là mày!” Lục Bắc Kiêu nửa ngồi xổm, khóe miệng giương lên, tay vỗ nhẹ lên mặt Lạc Đà, lạnh lùng cười.
Thì ra sau khi nhận được mã điện tín của Queen, anh đã liên lạc với Hà Sơn, mà lô hàng kia có lẽ giờ đã đến biệt thự rồi!
“Dẫn hết về núi!” Lục Bắc Kiêu lên tiếng nói.
Biệt thự, đèn lửa sáng bừng.
Phan Linh xuất hiện trong phòng khách biệt thự dưới sự giúp đỡ của thuộc hạ cô ta, Hạ Sơn híp mắt nhìn cô ta đầy ý cười ngồi trên xe lăn!
Trong phòng khách, đều là thuộc hạ của Phan Linh!