Lo lắng Diệp Kiều ở trên lầu sẽ bị Diệp Trăn Trăn bắt nạt, Lục Bắc Kiêu lựa chọn tốc chiến tốc thắng!
Mặt của A Uy đã sớm chảy máu, anh ta giơ nắm đấm, bày ra tư thế phòng ngự. Lục Bắc Kiêu dẫm lên bàn, nhảy lên, đôi chân dài hướng thẳng về phía A Uy, đôi giày quân đội màu đen đạp mạnh vào mặt anh ta, một ngụm máu tươi từ miệng A Uy phun ra, thân hình cường tráng và rắn chắc của A Uy nặng nề ngã xuống đất.
Cuối cùng anh ta không còn sức để bò dậy!
Mồ hôi chảy dọc theo khuôn mặt tuấn tú, sau khi liếc mắt nhìn tên côn đồ đang nằm lăn trên sàn nhà, anh liền bước lên lầu!
“Cô có nói hay không, thật ra cô không dám nói, đúng không? Nói ra để hù chết tôi này!” Diệp Kiều vẫn đang đá Diệp Trăn Trăn, miệng nói không ngừng.
Diệp Trăn Trăn hai tay ôm đầu, toàn thân đau đớn, Diệp Kiều vừa dừng lại, cô ta liền ngẩng đầu lên, tức giận hét lớn: “Cha của tôi là… là trùm tổ chức khủng bố K2! Diệp Kiều! Cô dám giết tôi, ông ấy sẽ giết cả nhà cô!”
Tổ chức khủng bố?!
Diệp Kiều nheo mắt, kinh ngạc.
“Sợ rồi sao?! Tốt nhất cô đừng động vào tôi! Ông ấy là người không sợ bất kỳ ai!” Diệp Trăn Trăn nghĩ rằng Diệp Kiều sợ hãi, cô ta giống như một chú gián đánh không chết, lần nữa lấy lại khí thế, tiếp tục kiêu ngạo nói.
“CMN, vậy thì cô càng không được sống!” Lên đến tầng trên, giọng nói đầy khí phách của Lục Bắc Kiêu vang lên.
Anh bước đến bên cạnh Diệp Kiều.
Nhìn thấy anh, Diệp Kiều cảm thấy hô hấp càng nặng nề hơn, toàn thân sôi sục, nóng như lửa đốt, anh còn chưa bước đến trước mặt cô, cô đã có thể ngửi thấy hơi thở nồng đậm hormone nam tính trên người anh……
Diệp Trăn Trăn ngây người nhìn Lục Bắc Kiêu lạnh lùng bước đến bên cạnh Diệp Kiều, sau đó ôm cô vào lòng!
Cô ta vừa tức giận vừa ghen ghét!
“Cô thật sự là con gái của bọ cạp độc K2?” Lục Bắc Kiêu nhận lấy khẩu súng trong tay Diệp Kiều, ngồi xổm xuống rồi chĩa họng súng vào đầu Diệp Trăn Trăn.
Thực sự không thể tưởng tượng được, đứa con hoang của nhà họ Diệp này lại là con gái của K2!
“Đúng vậy! Lục Bắc Kiêu! Nếu anh dám giết tôi, cha tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!” Diệp Trăn Trăn tiếp tục kiêu ngạo nói, mặc dù cô ta sợ đến mức toàn thân run rẩy.
Khóe miệng Lục Bắc Kiêu hiện lên nụ cười mỉa mai, “Có biết ông nội của cô chết như thế nào không? Có biết người cha hèn nhát kia của cô bị đánh đến mức ngay cả biên giới quốc gia cũng không dám bước vào không? Người cha hèn nhát kia của cô đã trơ mắt nhìn ông nội cô bị chúng tôi đánh như tổ ong vò vẽ, ông ta cũng không dám béo thù! Cô thì sao?! Nếu ông ta dám đến đây báo thù thay cô, Lục Bắc Kiêu tôi sẽ xem ông ta là nam tử hán!”
Nhìn vẻ mặt châm chọc của anh, Diệp Trăn Trăn sững sờ.
Ông nội bị đám người Lục Bắc Kiêu giết?!
Mặc dù Diệp Trăn Trăn biết Lục Bắc Kiêu là lính đặc chủng, nhưng cô ta sao có thể biết được phiên hiệu bộ đội của họ!
Bây giờ cô ta càng ngốc hơn, bởi vì A Uy từng nói ông nội bị lính đặc chủng Trung Quốc giết, cha rất kiêng dè bọn họ!
“Không, không đâu, ông ấy chắc chắn sẽ báo thù cho mình……” Diệp Trăn Trăn lẩm bẩm, khi nói lời này, cô ta không còn chút tự tin nào. Người cha kia của cô ta, ngay cả cha ruột bị giết cũng mặc kệ, huống hồ là một đứa con gái ngoài giá thú mới chỉ nhận nhau hai năm như cô ta!
Lúc này, dưới lầu vang lên tiếng cửa cuốn, A Uy kéo cửa cuốn lên định chạy trốn.
Nhưng anh ta không ngờ rằng, Diệp Thành đã dẫn theo cảnh sát đặc nhiệm và chặn trước cửa ra vào.
Diệp Thành mặc thường phục, một chân đạp A Uy với khuôn mặt bầm tím ngã xuống, cảnh sát đặc nhiệm lập tức tiến lên còng tay anh ta lại. Những tên côn đồ khác bị vợ chồng anh Lục đánh trọng thương đang nằm trên sàn nhà, nhìn thấy cảnh sát đến, thực sự khóc không thành tiếng, từng người đều bị cảnh sát còng tay!
“Ai da, CMN, tôi còn nghĩ phải cần tôi ra tay, kết quả, mọi chuyện đều không liên quan đến mình?!” Diệp Thành bước lên lầu, nhìn thấy hai người họ thân mật dựa vào nhau, cao giọng nói.