Trước kia chỉ nghe nói qua thứ như vậy, nhưng không biết, thật sự tồn tại!
Tần Lan hoảng hốt mà nhìn một bộ đầy đủ máy móc được đẩy vào, bà ta bị đè xuống ngồi ở trên một cái ghế, các loại dụng cụ thăm dò dán lên trên đầu của bà ta, rất giống cục diện làm não bộ CT trong bệnh viện, hai tay ngón trỏ cũng bị kẹp, những thăm dò này đều kết nối với một máy tính.
"A Kiêu, kết quả máy phát hiện nói dối này đo ra, căn bản không thể làm chứng cứ! Cái Tần Lan này, sắp chết đến nơi, còn muốn mẹ nó kéo nhà họ Diệp xuống nước!" Diệp Thành hút thuốc, tức giận nói.
"Làm chứng cứ thì sao? Cậu cho rằng độ chính xác của đồ chơi kia thật sự cao như vậy? Hù dọa, hiểu không? !" Lục Bắc Kiêu cũng hút thuốc.
Hù dọa?
Diệp Thành một lúc liền rõ ràng, cười : "Thật may có cậu nha! Đã hiểu!"
"Ở đây thẩm tra đi, tôi qua bên kia nhìn một chút!" Anh dứt lời , dập tắt tàn thuốc rồi đi.
Diệp Trăn Trăn giống như Tần Lan, bị giam ở trong phòng bốn vách tường đều làm từ thép bạc.
"Trung úy Lục, cô ta một mực cái gì cũng không chịu nói, chúng tôi đang định dùng dụng cụ với cô ta! Đồng bọn của cô ta, A Uy, đã bị dùng dụng cuj, vẫn là chữ cũng không nói, còn có ý đồ cắn lưỡi, bị chúng tôi kịp thời ngăn lại!" Một tên thường phục thấy Lục Bắc Kiêu tới, đứng lên báo cáo với anh.
Lục Bắc Kiêu cầm ghi chép phạm tội của trong tay Diệp Trăn Trăn, sau khi nhàn nhạt nhìn lướt qua, nâng cổ tay trái lên, nhìn thời gian.
"Không cần dùng dụng cụ!" Anh bình tĩnh nói, khóe miệng nở nụ cười tàn nhẫn, kéo một cái ghế qua, ngồi xuống.
"Tôi không nói, cái gì tôi cũng không nói!" Diệp Trăn Trăn càng không ngừng tẩy não mình nói, hai tay hai chân cô ta cũng đều mang theo còng tay, xiềng chân: " Các người đừng nghĩ tôi khai ra nơi của cha tôi... Đừng nghĩ!"
Lục Bắc Kiêu ngồi dựa vào ghế, chân bắt chéo, chân phải chạm đất, đôi ủng quân đội dày màu bạc chạm đất từng chút gõ trên mặt đất, thỉnh thoảng giơ cổ tay lên, nhìn thời gian.
Sau khi anh lần cuối xem xong đồng hồ, giương mắt nhìn về phía Diệp Trăn Trăn bên trong cửa kính thủy tinh, cô ta rõ ràng trở nên bất an, tiếp theo trở lên nóng nảy!
"Trung úy Lục! Chẳng lẽ cô ta nghiện ma túy? !"
Lục Bắc Kiêu nhếch miệng lên, hừ lạnh, Diệp Trăn Trăn này thật mẹ nó đáng đời, ý đồ bẫy Diệp Kiều dùng ma túy, kết quả, gieo gió gặt bão!
"A a a! Thật khó chịu!" Diệp Trăn Trăn hai tay cào lấy đầu, cảm giác có vạn con muỗi đang vỗ cánh bên trong đầu óc của cô ta, ong ong ong không ngừng gọi, từ nhỏ biến thành lớn, hợp thành âm thanh liên tục thăng cấp thành tiếng ầm ấm! Cảm giác trong cơ thể như có đồ vật gì muốn từ trong mạch máu đè ép ra phía ngoài, muốn nổ tung cơ thể của cô ta, da thịt rét run, từng đợt run rẩy.
Vốn dĩ cô ta ngồi trên ghế, quỳ trên mặt đất, hai tay nặng nề mà đánh lấy đầu, chỉ chốc lát sau, cô ta liền lăn lộn trên mặt đất.
"Thật là khó chịu... Cứu mạng... Tôi... Tôi làm sao vậy..." Cái này là lần đầu tiên cô ta phát tác cơn nghiện, vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, nhìn thấy hình ảnh trước mắt đều vặn vẹo, nghe được âm thanh mơ hồ.
"Diệp Trăn Trăn! Cô dính vào ma túy rồi ! Hiện tại, chỉ có hít thuốc phiện, cô mới cảm thấy dễ chịu, muốn hút không? !" âm thanh lạnh băng như tới từ địa ngục vang lên.
"Muốn! Muốn!" Cô ta kích động nói, lúc này, trong hình ảnh vặn vẹo, có người cầm trong tay một điếu thuốc lá, đến bên mồm của cô ta, miệng cô ta theo bản năng ngậm lấy đầu lọc, hít sâu một cái, trong nháy mắt, cỗ cảm giác khó chịu này không còn sót lại chút gì, lại có một cảm giác như đi vào tiên cảnh mờ ảo...
Chỉ là, chưa có mấy giây, cảm giác đau đến không muốn sống này lại xâm nhập đến!
"Cho tôi hút, cho tôi! Van cầu các người! Cho tôi!" Diệp Trăn Trăn quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu, cầu khẩn nói.
"Vậy cô chịu phối hợp không? !" âm thanh lạnh băng lại lần nữa vang lên.
Lúc này, đừng nói để cho cô khai ra căn cứ của Bọ Cạp Độc, cho dù để cho cô côta đi chết, cô ta cũng nguyện ý! Diệp Trăn Trăn không ngừng gật đầu...