Diệp Kiều chưa từng nghe Lục Bắc Kiêu nhắc qua áo cưới, cô còn dự định đến lúc đó đến phòng chụp hình thuê một bộ đây này, dù sao cả một đời chỉ mặc một lần kia, mua cũng lãng phí.
Anh nói, áo cưới còn ở bên trong tiệm áo cưới, còn chưa lấy.
Sau khi ăn no, Diệp Kiều khôi phục được gần hết sinh lực và thể lực đều khôi phục, sau khi thay một bộ quần áo, liền cùng anh đi ra cửa.
Anh không lập tức đưa cô đi lấy áo cưới, mà là đi bệnh viện, hơn nữa là 301!
"Em không có bệnh! Không muốn kiểm tra! Xấu hổ chết mất!" Diệp Kiều sống chết không chịu, tuy anh dỗ dành nói, bác sĩ rất quen với anh, hơn nữa là bác sĩ nữ.
"Bảo bối, em đây là tùy hứng! Ngoan, chỉ cần kiểm tra mức độ hormone của em, để anh yên tâm!" Bên góc tường, anh cúi thấp đầu, khom người, âm âm thanh nhẹ nhàng dỗ dành cô.
"Anh Kiêu, làm sao có thể có vấn đề! Em khỏe mạnh như thế!" Cô bĩu môi nói.
Lục Bắc Kiêu lại nhìn đồng hồ tay một chút, nghiêm túc nhìn cô: "Không có thương lượng, phải đi! Em muốn anh khiêng em vào, hay là bản thân tự đi vào?"
Diệp Kiều tức giận trừng mắt liếc anh một cái: "Dám ra lệnh cho em!", nhưng sợ anh khiêng cô đi kiểm tra trước mặt mọi người, cuối cùng vẫn là thở phì phò chủ động đi.
Đến phòng làm việc của bác sĩ, đều là anh đang nói, Diệp Kiều vẫn luôn cúi đầu, mặt đỏ đến tận tai. Bác sĩ đưa hóa đơn, sau khi nộp phí, cô qua rút một ống máu, ngày mai sẽ có kết quả.
"Ngoan, đừng tức giận, anh đưa em đi lấy áo cưới nha!" Ra khỏi bệnh viện, nhìn cô dâu nhỏ còn giận dỗi với anh, thở phì phò, anh nắm tay của cô nói.
"Tại sao phải lãng phí tiền, mặc một lần thôi mà, thuê một bộ không phải tốt sao!" Diệp Kiều làm ngược lại với anh, biết rõ kiếp trước anh cũng mua một bộ áo cưới, còn giống như tay nghề thiết kế nổi tiếng từ nước Pháp!
"Chính là bởi vì cả đời chỉ có một lần, mới quý gía hơn! Cô dâu của anh sao có thể mặc lại áo cưới người khác đã mặc qua? !" Anh xoa đầu của cô, nói chuyện đương nhiên.
"Thật sự rất đẹp trai!"
"Cô dâu cũng tốt đẹp!"
"Bà chủ, nếu chúng ta đem áp phích ảnh cưới tủ kính đổi thành ảnh bọn họ, nhất định hấp dẫn so với người mẫu!"
"Cô gái, để bọn họ đại sứ hình tượng cho chúng ta? Cô biết, bọn họ là ai không?" Bà chủ tiệm quần áo cười nhạo mấy người nhân viên nữ: "Anh chàng đẹp trai này, là sĩ quan quân đội tiếng tăm lừng lẫy ở thành J của chúng ta! Cha cậu ta là tham mưu trưởng! Mỹ nữ kia, cũng là Hồng Tam Đại, ông nội là ông cụ nhà cách mạng! Các cô có biết danh hiệu của cô ấy không? Kiều ba trăm triệu! Giá trị bản thân là ba trăm triệu! Để bọn họ làm đại sứ hình tượng cho chúng ta? Sợ là đập nồi bán sắt cũng không mời nổi!"
Các cô gái nghe chủ cửa hàng nói như vậy, từng tâm tư cô gái nhỏ tất cả đều nổ tung : "Bà chủ, chị đang ở đây kể truyện cổ tích chúng em à? !"
"Ngượng ngùng, người như vậy giống như hoàng tử và công chúa thực sự!" Bà chủ đả kích nói, nhìn đôi bích nhân kia, cô cũng rất hâm mộ!
Trong gương lớn, phản chiếu ra một bức tranh tuyệt đẹp mà ấm áp, cô gái mặc một bộ váy cưới lớn trắng tinh kéo đuôi kéo dài, đang giúp người đàn ông mặc đồ tây đeo caravat.
Một bộ đồ tây đen làm nổi bật lên dáng người thẳng tắp tuyệt đẹp của anh, đây là lần đầu tiên cô thấy anh mặt trang phục tây, bộ âu phục này cũng là lúc trước cô đặt trước cho anh tại cửa hàng armani, chính là vừa vào trong nước, vừa gọi điện thoại để nhân viên cửa hàng mang tới!
"Dáng vẻ anh Kiêu mặc âu phục, thật là đẹp trai!" Bàn tay trắng nõn thon dài của cô vỗ nhẹ ở trên âu phục, nhìn vẻ đẹp trai và cực nam tính của anh, khen ngợi từ đáy lòng.
Lục Bắc Kiêu nhìn tấm gương, sửa sang lại trên đầu một chút, nhếch miệng lên: " Bảo bối của anh càng đẹp, đương nhiên, đẹp đến mức chỉ có thể phối hợp với anh!"
"..." Diệp Kiều, thật tự luyến!
"Chẳng lẽ không phải, hả?" Anh một tay chế trụ eo nhỏ của cô, giọng điệu uy hiếp hỏi.
"Đúng đúng đúng!" Diệp Kiều vội vàng nói.
Nhân viên cửa hàng một bên lại bị ngọt quá rồi!
Sau khi xác định kích thước vừa vặn phù hợp của áo cưới, nhân viên cửa hàng mời Lục Bắc Kiêu qua thanh toán số dư: "Ngài Lục, rất xin lỗi, số dư còn lại trong thẻ của ngài không đủ, nếu không, đổi một cái khác?" 2 K đọc lưới