Vừa dứt lời thì nghe thấy phía bên ngoài có giọng nói lỗ mãng, “A, cái thằng nhóc này hóa ra trốn ở đây!”
Sau đó thì có tiếng đạn bắn.
Trái tim của Diệp Kiều giống như nảy ra ngoài theo tiếng đạn, nhớ tới những thi thể đang nằm ở dưới cửa tầng 1, cô vừa oán giận vừa sợ hãi.
Đây thật sự là những phần tử khủng bố. Không phải là những kẻ cô khoa chân múa tay có thể đánh lại được. Bọn chúng có súng, vừa rồi ở bên ngoài còn giết người.
Diệp Kiều nắm chặt tay, hốc mắt đỏ hồng nhìn Lục Bắc Kiêu, ánh mắt dẫn trở nên kiên định, gật đầu mạnh.
“Anh Kiêu! Em không sợ!” Cô trầm giọng nói, nuốt cục nghẹn đang tắc ở cổ họng xuống.
“Ngoan. Chúng ta đi lấy vũ khí!” Anh nói xong thì nắm tay cô, dắt cô đi. Đối với các vị trí của quán Xạ kích này, hai người đều rõ như lòng bàn tay.
Chỉ là, trong quán Xạ kích này không có vũ khí, chỉ là súng mô hình thôi.
Súng là súng giả, nhưng mà, những cái vũ khí khác đều là hàng thật giá thật, không phải là đạo cụ.
Anh đã chọn lựạ mấy cái dao quân đội nhập khẩu, nhét vào túi cô hỏi, “Biết những cái này không? Biết dùng thế nào không?”
Học sinh giỏi Diệp Kiều gật đầu. Lục Tiểu Cổn là người huấn luyện tốt. Các loại vũ khí trong quán này, các loại súng ống, cậu nhóc đều biết rõ, còn dạy cô. Cô cũng nhớ rõ, lần đầu tiên cô tới nơi này với Lục Bắc Kiêu vào 2 năm trước, anh đã dạy cô một ít.
Lại thấy anh đưa cho cô một cái nỏ. Cái nỏ này là thiết bị cải tiến, có lắp thêm kính ngắm bắn, có thể ngắm bắn chính xác vào kẻ địch. Anh còn đưa cho cô một ít tên, buộc ở sau người.
“Chỉ mong em không phải dùng những thứ này.” Anh nghiêm túc nói, bởi vì cô chưa trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, chỉ là một cô gái được giới thiệu qua một chút, hiện giờ đối mặt với những phần tử khủng bố chân chính, sợ rằng…
Cái từ kia, anh không dám nghĩ tới tiếp.
“Ấy, cẩn thận, hình như trong quán có tiếng động!” Lúc này, một âm thanh lỗ mãng truyền tới, giống như bọn họ đều hiểu được tiếng Anh.
Tuy rằng vẫn là ban ngày, nhưng là trong nhà, quán Xạ kích này không mở cửa nên chỉ mở 1-2 cái đèn, ánh sáng mờ tỏ, hai tên to con cầm ak cảnh giác đi vào bên trong tuần tra.
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Một tên to con vừa mới tìm được chốt mở cửa, quay người lại thì không biết một mũi tên từ hướng nào phóng tới, hắn ta hét lên một tiếng, mũi tên cắm giữa trán, xuyên qua đầu hắn, nhô ra từ phía sau gáy.
Tên to con còn lại nhìn thấy đồng bọn đột nhiên bị bắn chết thì không chút nghĩ ngợi lập tức đưa súng lên bắn. Đại khái hắn bắn thẳng vào bên trong, chỉ một lát sau, khu vực quầy thu ngân bị san bằng.
Thấy không có người, hắn ta ôm súng đi vào bên trong.
Khi hắn ta còn đang nhìn đống quần áo quân trang treo trên tường bị hắn ta bắn thủng, thì một mũi tên nữa lại bắn thẳng tới phía hắn, cắm thẳng vào mắt trái khiến tên to con kêu thét lên đau đớn, khẩu ak trong tay không ngừng nhả đạn. Lục Bắc Kiêu nhanh nhẹn lăn xuống dưới đất, trốn sau tủ đựng súng mô hình, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tên to con đeo theo một mũi tên đang nổi giận đùng đùng đi tới phía tủ tìm anh.
Chỗ đó là góc chết.
Lục Bắc Kiêu còn đang lắp tên, chưa kịp ngắm bắn thì tên to con đã chĩa súng thẳng vào anh.
“Á.”
Một bàn tay nhỏ nắm chặt chuôi dao đến trắng bệch, mũi dao sắc bén từ phía sau lưng tên to con đâm thẳng tới, tránh được vị trí xương sườn trực tiếp xuyên vào phổi.
Nhìn tên to con ngã xuống đất, Diệp Kiều đứng ngây tại chỗ, hai tay run run giữa không trung, “Dao kỵ binh… công kích kẻ địch từ sau lưng, từ dưới hướng lên trên…”
Lục Bắc Kiêu vội vàng chạy tới chỗ cô, ôm người con gái vừa cứu mạng anh vào lòng.
“Kiêu… Anh Kiêu… Em, em giết người!”