Từng giao đấu hai lần, lại nhìn thấy Diệp Kiều, Thư Dư không khỏi e ngại trong lòng.
Như thể Bạch Cốt Tinh biến thành người lừa gạt người khác, lại gặp trúng Quan Thế âm nương nương vậy, sợ bị đánh hiện ra nguyên hình!
Thư Dư cũng có dự cảm không tốt.
Người nói dối đầy miệng, dù gì cũng chột dạ!
“Hàn Mặc, tôi còn có việc, đi trước đây!”. Thư Dư duy trì sự bình tĩnh và nói, nhấc chân định đi.
“Chị Thư! Đừng vội đi mà, chị với anh Thành đã giải quyết hiểu lầm chưa? Anh Thành quanh năm là thần long thấy đầu không thấy đuôi, rất khó gặp! Hơn nữa còn là chị bảo em mời anh Thành đến! Chị gấp gáp đi đâu vậy?!”. Hàn Mặc vội vàng bước tới gọi cô ta lại, anh ta đã uống không ít rượu, giọng nói rất cao.
Ngay cả Diệp Thành cũng mới biết là Thư Dư bảo Hàn Mặc gọi anh tới!
Lời nói của Hàn Mặc như một cái tát vả vào mặt Thư Dư! Thật con mẹ nó thoải mái!
Vừa rồi cô ta còn định trả đũa nói là Diệp Thành trêu chọc cô ta, còn cô ta chướng mắt anh!
“Hàn Mặc, cậu đùa cái gì thế? Chị Thư của cậu vừa rồi còn nói chướng mắt tôi đấy, cô ta gọi tôi tới làm gì?”. Diệp Thành nở nụ cười đểu, anh cố ý.
Hoa Nhụy đêm nay xem như đã được mở rộng tầm mắt!
“Hàn Mặc! Cậu uống nhiều rồi, nhớ nhầm!”. Thư Dư vịt chết mà vẫn còn mạnh miệng.
“Chị Thư, em không uống nhiều! Anh Thành, chị Thư nói, chị ấy nói có hiểu lầm với anh, nên hai người mới xem mắt thất bại, chị ấy rất thích anh, muốn em gọi anh tới để tác hợp hai người một chút!”. Hàn Mặc cất giọng nói, những gì anh ta nói cũng đều là sự thật!
Thư Dư bị vả vào mặt lần nữa: “…”
Những người qua đường hóng hớt xôn xao ném ánh mắt khinh bỉ về phía cô ta.
“Hàn Mặc! Cậu đừng nói nhảm!”. Thư Dư gấp đến độ chỉ có thể khăng khăng phủ nhận.
“Chị Thư, em không nói nhảm! Chị đổ oan cho người ta à? Chính chị bảo em gọi anh Thành đến, chị chưa từ bỏ ý định đối với anh ấy!”. Hàn Mặc lớn tiếng nói, Thư Dư đã bị vả vào mặt đến mức sưng lên, tức giận xoay người rời đi.
Lúc này, Diệp Thành nắm tay Hoa Nhụy ngăn cản trước mặt cô ta.
“Thư Dư, cô nhìn cho rõ, tôi có bạn gái rồi! Hy vọng sau này cô tự giải quyết cho tốt, đừng có nhắm vào tôi nữa!”. Diệp Thành nói rất nghiêm túc và lạnh lùng, xem như cho Thư Dư một lời cảnh cáo! Đương nhiên, đó càng là một lời giải thích dành cho cô bạn gái Hoa Nhụy trong ngực mình!
Cũng hy vọng Thư Dư có thể ghi nhớ bài học tối nay!
“Ai, ai nhắm vào anh, ai mà thèm!”. Thư Dư nhìn như đoan trang phóng khoáng, lúc này cắn răng phản bác Diệp Thành, sắc mặt tức giận khiến người ta ghét bỏ.
“Chị Thư, chị nói với anh Thành như thế sao? Đúng là trong ngoài không đồng nhất! Uổng công tôi còn có ý tốt tác hợp giúp chị!”. Hàn Mặc tức giận nói, một lần nữa tát vào mặt Thư Dư!
Thư Dư bị Hàn Mặc làm á khẩu, sắc mặt đỏ lên, lúc này, cô ta rất muốn biến mất ngay lập tức!
Nhưng mà, hiện thực sao có thể như cô ta mong muốn!
“Trời ơi, đó không phải là Thư Dư của chúng ta sao?! Cô ta lại là người như thế à! Bình thường lạnh lùng cao ngạo lắm mà!”
“Ôi trời ơi! Trước đó chỉ thấy bóng lưng, đúng là không nhận ra được cô ta!”
“Dụ dỗ bạn trai của người khác bị bắt tại trận, còn trả đũa, kết quả là bị vả vào mặt! Thật sự không ngờ cô ta là người như thế!”
“Nói nhỏ chút, người ta có chống lưng đằng sau đấy!”. Đồn nghiệp của Thư Dư nhận ra Thư Dư, khe khẽ bàn luận.
Thư Dư thật sự không cách nào phản bác, cô ta đi vòng qua Diệp Thành, cúi thấp đầu, vội vã rời đi, cô ta nhanh chóng đi về phía cầu thang cuốn và xuống lầu.
“Cô Thư đêm nay thật sự lại diễn trò tự tát vào mặt cho tôi xem rồi!”. Thư Dư vừa xuống đến tầng năm thì thấy Diệp Kiều khoanh hai tay trước ngực, đứng ở đầu cầu thang, giễu cợt nói với cô ta.