Khí chất đó giống như nữ hoàng đến!
Cho dù người lớn ở trong phòng sắc mặt cô vẫn lạnh lùng vô cùng, ánh mắt sắc bén bắn thẳng vào giường bệnh. Người đàn ông mặc áo bệnh nhân sọc trắng xanh đang ở đó.
Bất kể kiếp trước hay hiện tại, đây là lần đầu tiên Diệp Kiều nhìn thấy anh mặc áo bệnh nhân! Lần đầu tiên thấy sắc mặt anh xanh xao, với đôi má gầy gò và đôi mắt trũng sâu, hốc hác đến thế!
Đôi tay buông thõng bên hông, bí mật siết chặt, kìm nén nỗi đau thấu tim!
Cô bước đến, đôi boot màu đen giẫm lên nền đất sáng sủa phát ra âm thanh nặng nề. Trong mắt cô không có bất cứ người lớn nào ở đây, chỉ có giường bệnh. Trên giường bệnh là cái người đáng giận đã giấu giếm cô, còn kết hợp với bạn bè lừa gạt cô!
Khí thế hùng hổ, đằng đằng sát khí!
Lần đầu tiên trong đời Lục Bắc Kiêu đối mặt với một người khiến anh có cảm giác muốn trốn sau lưng ông nội!
Ngay cả khi còn bé làm chuyện xấu bị bà Đỗ đánh vào mông anh cũng chưa từng trốn sau lưng người lớn nhờ che chở cả, tối nay bị vợ dọa đến mức muốn tránh!
Những trưởng bối này đều là anh mời đến cứu binh mà lại bị cô bỏ qua!
Mà các ông các bà hình như cũng bị khí thế mạnh mẽ của vợ anh làm choáng váng, không dám căn cô nói tốt cho anh.
!!!
Trong lúc nhất thời Lục Bắc Kiêu luống cuống, xấu hổ trốn sau lưng ông nội, mặt dày nở nụ cười về phía bà Lục đang khí thế hung hăng.
"Kiều Kiều! Kiều Kiều! Con đến rồi nha!" Vẫn là bà Đỗ tỉnh táo trước, bà vội đứng lên đến trước mặt Diệp Kiều, nở nụ cười hòa ái.
"Mẹ! Mẹ đừng cản con, đây là chuyện giữa con và anh ấy! Ông bà nội nữa, mọi người đừng quan tâm!" Diệp Kiều vẫn giữ khuôn mặt ấy chỉ nhìn vào mắt bà Đỗ. Cô nói với giọng điệu không cho bất cứ ai xen vào!
"Đi đi đi, chuyện vợ chồng trẻ để chúng nó tự giải quyết!" Người nói là lão tư lệnh Lục, nói xong ông đứng dậy.
"Kiều Kiều, A Kiêu nó cũng sợ con."
"Lục Bắc Kiêu! Có phải anh không muốn ở bên em nữa đúng không?!" Lão tham mưu trưởng Diệp còn chưa khuyên cháu gái cưng xong đã nghe thấy Diệp Kiều nói. Giọng nói phá nóc nhà vang lên, cô đi đên bên giường, hai tay nắm chặt đối mặt với Lục Bắc Kiêu vừa cười làm lành với cô, hai vai căng cứng! Cô đã dùng hết sức lực để hét lên với anh!
Tiếng hét này của cô làm các trưởng lão sợ tới mức chỉ muốn nhanh chóng tránh đi, sợ Diệp Kiều quay đầu lại tra hỏi, bọn họ cũng sẽ bị liên lụy.
Đúng là oan uổng!
Mới hơn một tiếng đồng hồ trước họ mới biết thằng nhóc thối này bị thương, ngay cả tư lệnh Lục cũng không biết, trên đường tới còn bị bà Đỗ mắng một trận, cho rằng ông biết chuyện mà không báo!
Lục Bắc Kiêu không phản bác, cánh tay dài vươn ra định ôm cô. Diệp Kiều lập tức lùi ra sau một bước, ánh mắt vẫn sắc bé như lưỡi dao hung dữ nhìn anh chằm chằm, chỉ là trong đôi mắt ấy cũng có ánh nước!
"Sao không muốn! Nằm mơ cũng muốn sống ở bên em mỗi ngày! Nhóc con, vết thương nhỏ này của anh, nhìn em sợ..." Anh lập tức xuống giường, đi tới chỗ cô nhẹ dỗ dành.
Mấy vị trưởng lão lúc này đều đi tới cửa phòng, yên lặng nhìn lại thấy Diệp Kiều giơ cánh tay định đánh Lục Bắc Kiêu, nhưng bàn tay kia không rơi xuống, "Em đánh anh làm gì! Cái gì mà đồng cam cộng khổ, hoạn nạn có nhau đều là giả! Đã thế em không cần nữa, đừng theo em nữa!"
Diệp Kiều ngẩng mặt giận dữ nói với anh, sau đó xoay người rời đi!