Năm phút sau.
"Sĩ quan Lục, ngài còn đang sốt mà! 38,5 độ! Bảo ngài uống nhiều nước nóng mà ngài không nghe!" Có bà Lục ở đây, lá gan của y tá Tiểu Cầm cũng tăng lên, giọng nói có mấy phần chỉ trích!
Cô y tá này, sáng mai đổi người khác!
Lục Bắc Kiêuvẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô y tá dám chỉ trích anh trước mặt bà Lục.
Còn sắc mặt bà Lục càng âm trầm, cách cô nhìn chằm chằm vào anh trông còn đáng sợ hơn anh trừng cô y tá. Anh cảm nhận được ánh mắt của cô thì vội vàng đổi thành khuôn mặt tươi cười, "Anh uống, vợ ơi, anh đi đổ nước ngay, em đừng giận!"
Anh vội vàng lấy bình nước ngoan ngoãn rót một bình nước nóng.
"Cô y tá, còn gì cần anh ấy phối hợp nữa không?" Diệp Kiều nhìn về phía y tá nghiêm túc hỏi.
"Bà Lục, trong phòng bệnh sĩ quan Lục còn hút thuốc nữa! Miệng vết thương của anh ấy còn chưa hết sưng, ăn uống phải thanh đạm, phải nghỉ ngơi nhiều, uống thuốc đúng giờ, tiêm, đo nhiệt độ!" Y tá đã mách lại cho Diệp Kiều.
Lục Bắc Kiêu lại trừng mắt với cô ấy, hiện tại Tiểu Cầm cũng không sợ anh!
"Được rồi, tôi biết rồi. Làm phiền các cô rồi, sau này tôi sẽ dạy dỗ anh ấy lại!" Diệp Kiều lễ phép nói với y tá.
Đúng, bệnh nhân không nghe lời y tá và bác sĩ này nên dạy dỗ cẩn thận@
Y tá Tiểu Cầm nhìn Lục Bắc Kiêu đang cầm bình nước uống ùng ục, sau đó cô ấy đẩy xe nhỏ đi.
"Bé cưng, đừng nghe các cô ấy nói bậy, cơ thể anh rất tốt đây!" Uống xong một bình nước lớn, trán Lục Bắc Kiêu đổ chút mồ hôi đi đến trước mặt cô lại cười đùa tí tửng nói.
Sắc mặt Diệp Kiều vẫn rất khó coi, "Thân thể tốt, đúng không? Vậy anh quỳ điều khiển cho em xem nào!"
Anh họ Lục lập tức đến chỗ TV cầm điều khiển ra, đầu tiên là mở TV lên. Đây là phòng bệnh cán bộ cao cấp, TV là tiêu chuẩn thấp nhất.
"Cục cưng, để chứng minh anh thực sự không sao, anh sẽ quỳ! Em bớt giận đi!" Anh cười nói, đặt điều khiển từ xa lên đất sau đó quỳ thẳng xuống.
Sắc mặt Diệp Kiều vẫn rất tệ, cô không để ý đến anh mà đi về phía cửa.
"Kiều Kiều! Em đi đâu thế?!" Anh cho là cô muốn đi nên gọi to, định đứng dậy thì Diệp Kiều quay người nhìn anh chằm chằm, "Lúc em về nếu anh không quỳ thì nhất định phải chết!"
Cho nên cô sẽ còn quay lại.
Lục Bắc Kiêu thở dài một hơi, còn chưa nói gì cửa phòng bệnh đã bị cô đóng, cô đi ra ngoài.
Diệp Kiều ra chỗ y tá cẩn thận hỏi thăm tình hình vết thương của anh. Anh bị trúng đạn vào bắp tay phải, vỏ đạn đã được lấy ra nhưng có một mảnh đạn nhỏ đã mắc vào khe hở giữa hai bả vai của anh, độ khó quá lớn, để tránh tạo ra tổn thương lần hai nên chỉ có thể ở lại trong đó.
"Đại Ngốc, cậu thấy chưa? Là phòng này à?!" Ngoài cửa sổ có hai người như Spider-Man dán vào tường, Đại Ngốc đang nhìn vào cửa sổ.
Quan sát xong anh ta choáng váng.
Người đàn ông để trần nửa trên đang quỳ là Tiểu Lục sao?! Sao cậu ta lại quỳ?!
"Chết tiệt! Kiêu gia, Kiêu gia đang quỳ! Dưới đầu gối của cậu ta kia là điều khiển từ xa sao!" Phương Trác leo lên nằm trên bệ cửa sổ, nhìn cảnh tượng trong bên trong phòng bệnh cả kinh nói.
Lục Bắc Kiêu mơ hồ cảm thấy ngoài cửa sổ có người, bản năng anh muốn đứng lên. Lúc này đúng lúc Diệp Kiều đi vào, "Anh đừng nhúc nhích!" Cô lạnh giọng nói.
Anh không nhúc nhích nhìn ra ngoài cửa ssor thấy cửa sổ bị người từ bên ngoài kéo ra.
"A ha ha... Kiêu gia! Thanh danh của cậu! A ha ha..." Phương Trác động tác lưu loát nhảy vào từ ngoài cửa sổ, nói trông có chút hả hê.
"Tiểu Lục! Cậu đang bị Tiểu Kiều phạt quỳ điều khiển à!" Đại Ngốc cũng nhảy vào sau đó!
Lục Bắc Kiêu mặt đầy hắc tuyến, tức giận đến mức muốn đứng lên!
"Lục Bắc Kiêu! Anh đừng nhúc nhích!" Diệp Kiều không thèm nể mặt anh lạnh giọng nói. Cô muốn để anh mất mặt trước mặt các anh em thì anh mới có thể nhớ kỹ được!