Cởi quần ra, nằm xuống?
Anh thực sự rất khó hiểu sai!
"Bé cưng, thực sự muốn thu thuế sao?" Anh cười đểu cáng, đôi mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào cô, vừa xoay người vừa biểu diễn múa thoát y. Mông vào eo uốn éo không khác gì trai bao ở quán bar là bao!
Mông anh cũng vểnh thật, cong lên làm cô muốn lên đá cho một cái!
Cô không để ý đến anh mà đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Người đàn ông to lớn chỉ có một chiếc quần sịp đen đang nằm trên giường bệnh, chuẩn bị được chủ nhà Kiều thu tiền!
Anh cho là cô vào phòng vệ sinh tắm rửa thơm tho ngọt ngào, kết quả cô bên một chậu nước nóng ra!
Vừa định đứng dậy, một chiếc khăn nóng bị ném trên ngực, Diệp Kiều cởi áo khoác ra, cuộn tóc lên cúi người cầm khăn mặt lau ngực anh!
Y tá nói anh không chịu để hộ lý lau người cho mà đều tự tắm rửa, lần nào cũng làm băng vải bị ướt, có khuyên anh anh cũng không nghe!
Không ngờ bà Lục chỉ muốn giúp anh lau người!
Cô khom người, tay phải cầm khăn mặt lau qua cổ anh, lồng ngực, phần bụng, cảm giác ấm áp, mùi hương của chính cơ thể cô đọng lại trong lỗ mũi, đây là lần đầu tiên cô được phục vụ như thế này ...
"Cục cưng, em uốn tóc lúc nào vậy, nhìn đẹp quyến rũ thật đấy! ”Tóc xoăn sóng nhẹ rất phù hợp với cô nàng khí chất, quyến rũ.
Diệp Kiều không để ý đến anh, động tác của cô rất nhanh. Anh định chạm vào mặt cô, nhưng cô lập tức tránh sang một bên lấy khăn tắm ra, tiếp tục lau chân cho anh.
Khi lau chân cho anh, cô đưa lưng về phía anh, cái váy bó lấy người cô che đi bờ mông hình quả đào gợi cảm của cô, lắc qua lắc lại, anh ngẩng đầu lên nhìn hình ảnh quyến rũ thế này thì không khỏi nuốt nước bọt...!
"Nằm sấp xuống!" Cô lại ra lệnh, xách chậu nước vào phòng tắm.
"Tất cả đứng lên rồi, sao lại nằm sấp?" Lục Bắc Kiêu ảo não. Mẹ kiếp, rõ ràng vết thương trên cánh tay đau đến khó chịu, hoa mắt váng đầu mà anh còn có thể bị cô khơi gợi lên tà ma!
Thì trách bà Lục của anh quá quyến rũ!
Bà Lục của anh bây giờ đã không còn là cô bé 18 tuổi nữa, cũng không phải là cô gái xấu xí với hai bím tóc trong lấm lem, nhìn thấy anh là đi đường vòng trong ấn tượng của anh nữa.
Cô đã 22 tuổi, đã lột xác thành một cô gái trưởng thành, tự tin và khí chất!
Cô nổi nóng lên anh thực sự rất sợ!
Biết rõ cô cô thực sự không thể làm gì anh nhưng anh có cảm giác sợ!
"Bảo anh nằm sấp, anh" Cô bê nước nóng về thấy anh còn nằm, cô tức giận lại thấy tay anh chỉ vào hông mình.
!!!
Diệp Kiều tức giận đến mức ném chiếc khăn trên tay, nó lại vừa khéo rơi vào chỗ ấy.
"A..." Người đàn ông thở gấp từ sâu trong cổ họng.
"Lục Bắc Kiêu! Anh tự sinh tự diệt đi, em mặc kệ anh!" Cô quay người muốn đi.
"Đừng! Bà Thái, em quan tâm anh đi! Tên khốn anh thiếu em dạy dỗ!" Anh vội vàng bò lên túm lấy cô kéo lại, kéo cô nằm xuống đặt trên ngực của anh!
Mặt cô dán vào ngực anh, da anh nóng lạ thường, nhịp tim như sấm!
"Cưng đừng đi, em quan tâm anh đi! Quan tâm anh đi..." Anh ôm chặt lấy cô thở nặng nề nói.
Tay cô chạm vào trán anh, khi chạm vào tay cô suýt nữa rụt lại vì nóng, nhiệt độ này đâu chỉ 38.5 độ chứ!
"Lục Bắc Kiêu! Đừng làm loạn! Anh thực sự cho là mình làm bằng sắt sao?!" Cô đứng lên, tức giận vì sốt cao mà vẫn cười đùa tí tửng, hốc mắt đỏ lên.
"Cưng ơi, anh không phải làm bằng sắt, anh là được làm bằng thép, được làm bằng hợp kim titan!" Anh mặt dày nói, nói xong nắm đấm còn đấm vào ngực mình!