Có phải hay không trong lòng anh không phải rỏ nhất sao?
Diệp Kiều cũng không để ý anh, tiếp tục cắn hạt dưa, xem ti vi, vừa hay đài VTB đang chiếu đề tài trinh thám , bình thưởng một mình cô ở nhà không dám xem, bởi vì có rất nhiều án mạng, thi thể được quay rất đáng sợ.
Sau một hồi lựa chọn xem lại bộ phim khủng bố mà trước đó cô không dám xem.
Lục Bắc Kiêu cau mày nhìn mấy miếng vỏ sầu riêng xuyên mà lớp túi ni lông, thấy mà đau cả mông, anh lập tức gồng người siết chặc cơ bắp.
Nha đầu này!
Tưởng rằng việc ngồi anh ngồi trên vỏ sầu riêng có thể làm khó anh được sao, không biết răng khi cơ bắp anh phát lực thì đến kiếm cũng không đâm qua được sao?
Diệp Kiều nhìn Lục Bắc Kiêu ngồi trên vỏ sầu riêng so với ngồi ở chổ khác cũng không có gì khác nhau, trong lòng lại tức lên, lập tức đặt múi sầu riêng còn lại trong túi vào tay anh.
“Em để anh ăn thứ này sao?!” Anh lấy tay bịt mũi ghét bỏ nói.
Diệp Kiều trả lời anha bằng biểu tình “Nếu không thì sao?”
!!!
Lục Bắc Kiêu nghiến chặc răng, mặt đỏ lên, vẫn là ăn nó thôi!
Đậu hủ thối anh cũng đa ăn qua rồi, còn sợ sầu riêng thối sao?!
Anh nhăn mặt nhăn mày ăn một miếng.
Diệp Kiều nhìn Lục Bắc Kiêu ngồi trên vỏ sầu riêng ăn múi sầu riêng, trong lòng đắc ý vô cùng, cô muốn tìm máy quy phim quay lại cảnh này, nhưng máy dv của cô đã bị mất tích từ khi cô quay lại cảnh anh quỳ lần trước.
Chắc chắn là bị anh dấu mất rồi!
Nhớ ở kiếp trước, kho cô bị Lục Bắc Kiêu lạnh mặt bảo cô ra ngoài sân ăn sầu riêng, cô đã muốn xử anh bằng cách bắt anh quỳ lên vỏ sầu riêng và ăn sầu riêng rồi! Rất muốn xem lúc anh ăn sầu riêng, còn có bộ dạng lạnh lùng nữa không! Không ngờ kiếp này còn có thể thực hiện được!
Ể Ể??
Cô vừa quay đầu nhìn qua thì thấy Lục Bắc Kiêu đang ăn sầu riêng một cách ngon lành, Diệp Kiều sửng sốt, anh nghiêm túc đó sao?
“Không ngờ thứ này ngửi thối như vậy mà ăn vào thì thật thơm, khó trách tại sao lại đắt như vậy! Lúc anh nằm vùng ở nước T sao lại không thử ăn chứ? Ở bên đó thứ này đầy ra!” Anh vừa nói vừa lấy miếng cuối cùng!
“Lục Bắc Kiêu, anh không được ăn nữa!” Diệp Kiều vội cướp lại nhưng bị anh cướp trước bỏ vào miệng!
!!!
Trời ơi, sầu riêng của cô!
Diệp Kiều có cảm giác lấy bánh báo thịt đánh chó mà!
Vốn dĩ muốn dùng sầu riêng để trừng phạt anh, kết quả lại là anh ăn đến nghiện rồi!
“Bảo bối, cuối cùng cũng nói chuyện với anh đây rồi!” Lục Bắc Kiêu nói, ở trước mặt cô ăn miếng cuối cùng.
Diệp Kiều tức đến ngực phập phồng kịch liệt, lúc này đầyu đột nhiên bị anh kéo lại, một nụ hôn đầy vị sầu riêng áp vào miệng cô, mang miếng sầu riêng cuối cùng đầy vào miệng cô, “Đây là miếng cuối cùng, vẫn nên cho bảo bối của anh ăn!”
Bộ dáng của anh đầy yêu thương!
Diệp Kiều hung hăn nuốt vào, trừng mắt nhìn anh như muốn ăn tươi anh luôn!
Cô không thèm để ý đến anh, tiếp tục xem phim truyền hình, xem phim truyền hình xong, còn muốn xem phim khủng bố, anh giục cô mấy lần cô cũng không muốn đi ngủ.
“Tối nay em ngủ ở phòng khách!”
“Được thôi, một lát nữa đừng có sợ tới mức rút vào lòng anh đấy!”
Lúc này Lục Bắc Kiêu đi vào phòng chính tắm rửa, Diệp Kiều ở phòng khách xem phim khủng bố . xem xem một lát cảm thấy lạnh cả sống lưng, càng sợ càng muốn xem, càng xem càng sợ.
Đáng nói chính là, đang xem đến lúc gây cấn nhất thì đột nhiên cúp điện.
“Á! Á! Á!” Trong phòng tối đen, Diệp Kiều sợ đến nổi thét lên chói tay, cái gì mà tiết tháo, tôn nghiêm, mất hết cả rồi.
“Chồng ơi! Anh Kiêu! Hu hu…”
Trong đầu toàn là cảnh khủng bố vừa xem, cô ngồi tại chổ ôm lấy chính mình, không dám nhút nhích.
“Bảo bối à”
“Á! Có mà!”
“Ngoan, là anh”
Lục Bắc Kiêu vội ôm cô gái nhát gan vào lòng!
“Hu hu hu… Anh Kiêu, em sợ quá! Sao lại cúp điện!” Diệp Kiều hai tay ôm chặt lấy eo anh, mặt chôn vào mặt anh, phút chốc đỡ sợ hơn!
Cái gì mà cúp điện!
Ha ha… đương nhiên là do anh làm rồi!
Lục giáo quan nhếch miệng cười giảo hoạt, trong phòng lại tối đen, bà Lục căn bản không nhìn thấy.
Lần này, đừng nói đến ngủ phòng khách, mà đến cả đánh răng rửa mặt cô cũng không dám đi, ôm chặt lấy cánh tay anh, trong não toàn là cảnh phim vừa xem, vòi nước vừa mở, máu từ trong vòi nước ra! Vẫn là anh ôm lấy cô, mở đèn pin lên, đi cùng cô rửa mặt…
Sáng sớm ngày thứ hai
“Lục Bắc Kiêu, tối qua là anh cúp cầu dao điện đúng không?!” Diệp Kiều nhìn cầu dao điện, lớn tiếng hét lên.
Lúc này, điện thoại của cô vang lên, “Bảo bối à, là bà cô gọi đến!” Lục Bắc Kiêu vội mang điện thoại qua cho cô, trong lòng nghĩ, cuốc điện thoại này đã cứu anh một mạng.