Anh đảm bảo chỉ ôm nha đầu đơn thuần ngủ, không làm gì cả.
Đại Ngốc thấy Lục Bắc Kiêu vẫn còn sống, kích động lập tức xông qua, một người cân nặng 167 cân đè lên người anh, Kiêu thiếu gia tức đến trong lòng chửi bậy.
Trên lầu truyền đến tiếng súng, lnk nói với tai nghe của Đại Ngốc,” Các anh em, không cần Kiêu thiếu gia lên phải không?”
Chấn động lúc này làm tai nghe của anh bị rè, rất khó nghe rỏ.
“Tiểu Lục, cậu vẫn chưa nghẻo à? nghe Đại Ngốc khóc tưởng cậu xong đời rồi chứ!” Thanh âm của Phương Trác truyền đến.
“Xong chuyện, thu đội!” Lúc này, thanh âm của Diệp Thành truyền đến, đại lão của bang Long Hổ, TRần Thắng Long đã bị bắn chết.
Lục Bắc Kiêu đẩy Đại Ngốc ra, hết sức lực nằm ở đó nghỉ ngơi, một ngày một đêm chỉ ngủ được có hai ba tiếng, mệt chết đi được!
…
“Kiều Kiều, em về quê đi, anh không cùng em về đâu.” Kiều Thiêm thu thập đồ đạc, chuẩn bị xuất viện nói một câu như thế, Ninh Tĩnh cùng ở bên cạnh.
“Các anh thật sự tính xuống phía nam buôn bán quần áo sao?” Diệp Kiều nhìn bọn họ nghiêm túc hỏi.
“Kiêu Kiêu, chúng tôi không đi xuống phía nam, còn có thể đi đâu? Cha mẹ tôi ở bên đó, còn không yên tâm…” Ninh Tĩnh cau mày, bộ dáng khó xử, yếu đuối, tiếc nuối lắm. Giọng điệu không còn chắc chắn như lần đầu tiên cô gặp bọn họ, nếu đã có núi dựa, bọn họ còn đi về phía nam để chịu khổ làm gì?
Diệp Kiều làm sao mà không hiểu ý của cô ta chứ?
Không thể không nói, Ninh Tĩnh rất xinh đẹp, nhưng anh của cô Kiều Thiêm cũng rất đẹp trai.
“Cũng khó cho mọi người rồi! Đáng tiếc tôi không giúp được gì, tôi ở Diệp gia cũng chỉ là kẻ ăn bám cho qua ngày thôi…” Diệp Kiều cố ý nói, rất muốn Ninh Tĩnh chết tâm đi.
Cô cũng không giúp được Kiều Thiêm cái gì, tất cả đều dựa vào bản lĩnh của anh, cô chỉ có thể chỉ cho anh một con đường sáng mà thôi.
Làm sao có thể?!
Ninh Tĩnh nghe cô nói như thế, trong lòng kinh ngạc đến nữa ngày.
“Kiều Kiều, anh cũng không phải muốn em giúp bọn anh! Em sống tốt ở Diệp gia là được rồi! Anh đây tự biết lăn lộn!” Kiều Thiêm tự tin nói. Chàng trai trẻ, trong lòng thầm nghĩ có tính yêu là có tất cả,
Anh không chú ý đến, sắc mặt Ninh Tĩnh xám lại như tro.Diệp Kiều lại đem tất cả biểu hiện này nhìn vào trong mắt!
….
Cậu trẻ yêu nghiệt Đổ Quân, cả ngày hôm này chỉ làm một chuyện chính là ninh bợ cháu dâu!
Một ngày ba bữa chiêu đãi, đối với tất cả yêu cầu của cháu dâu không dám chậm trể.
“Diệp tiểu thư, anh ta đi lên lầu rồi.” Lúc này Diệp Kiều và Đổ Quân đang ngồi trong nhà hàng tây của khách sạn, Đổ Quân hổ trợ, đối với Diệp Kiều cung kính vô cùng.
Trong miệng anh “anh ta” ý chỉ Kiều Thiêm.
Người của Đổ Quân đi theo mấy ngày, lúc này Ninh Tĩnh và đại thiếu gia Đường gia đang cùng nhau hẹn họ trong phòng trăng mật trên lầu.
“Ôi, lần này anh của tôi đau lòng lắm đây.” Diệp Kiều than thở, nếu cô nói sự thật với Kiều Thiêm, anh ấy chắc chắn không tin, cô chỉ còn cách chờ Ninh Tĩnh lòi đuôi ra mà thôi.
Lầu 12, Kiều Thiêm đi ra khỏi thang máy, đi thẳng vào căn phòng Ninh Tĩnh đặt, trong lòng anh còn ôm một bó hoa hồng đỏ thắm.
Ninh Tĩnh hẹn anh đến đây để chúc mừng bang Long Hổ đã bị diệt trừ. Chỉ là, căn phòng đẹp như thế, thật sự sa xỉ, đây không phải là phong cách thường ngày của cô dâu nhỏ của anh a….
Kiều Thiêm trong lòng kích động, cũng không suy nghĩ nhiều, đi đến cửa phòng, hồi hộp nhấn chuông.
Một lúc sau, cửa phòng mở ra…
Anh nhìn thấy một người đàn ông mặt đồ tây giầy da, Diệp Kiều cho rằng minh đi nhằm phòng.
“Hựu Thời, anh đang làm gì vậy? Nến em đã đốt rồi nè!” Trong phòng vang lên âm thanh phụ nữ dịu dàng thúc giục, thanh âm này khiến Kiều Thiêm đã quay đầu đi, quay lại đầy người đàn ông ở cửa ra, đi thẳng vào.
Trong phòng có một phòng khách lớn, trên bàn ăn nến thật lung linh, thật lãng mạn.
Khi thấy Kiều Thiêm đột nhiên xong vào, Ninh Tĩnh ngẩn ra, “ Kiều Thiêm… anh…”