Vì tra nam tra nữ này mà phụ sự kì vọng của người thân căn bản không đáng mà!
Kiều Thiêm của hiện tại với kiếp trước của cô giống y nhau, vì cái thuộc về tình yêu, cái gì cũng không cần, phụ sự kì vọng của rất nhiểu người. Hiện tại vẫn chưa quá muộn, không như cô, phải ở sau song sắt mới hiểu được mình sai những gì.
Sức lực mà Kiều Thiên dồn lên toàn thân rốt cuộc cũng sụp đổ, hai mắt xám xịt, nhìn về phía Ninh Tĩnh
“Ninh Tĩnh, em đối với anh có từng yêu thật lòng không?” Anh vẫn không cam tâm. Sự thật đã bài ra trước mắt, trong lòng anh cũng không buông bỏ, anh không tin, người con gái này thật sự đáng khinh đến như thế!
“Kiều Thiêm, em, em….” Ninh Tĩnh hai mắt đỏ hồng, lắc đầu.
Diệp Kiều quay người, trừng mắt nhìn cô ta, “ Ninh Tĩnh, làm người thì phải có lương tâm, cô nói thật đi! Kiều Thiêm vì cô không phải đã trả giá quá nhiều rồi sao? Hiện giờ còn chưa đủ thảm hại sao?! trong lòng cô không đao sao?”
“Kiều Thiêm, em, em xin lỗi…” Ninh Tĩnh vẫn bộ dạng đau khổ đáng thương, yếu ớt chống người, hai tay bưng mặt đau khổ khóc.
Bạch liên hoa đúng là bạch liên hoa, cho dù chia tay, cho dù chia tay cũng có thể làm đối phương không nỡ hận cô.
“Kiều Thiêm! Anh tĩnh lại đi! Cô ta chỉ xem anh là người dự bị mà thôi!” Diệp Kiều tức giận nói, nắm lấy vai anh lắc lắc.
Kiều Thiêm mấy lần muốn chạy đến, bị Diệp Kiều sống chết ngăn cản, sợ anh làm ra chuyện ngốc gì.
Vì một người phụ nữ như vậy, tiền độ đã bị hủy rồi, như hôm nay lại bị phản bội, lòng của anh đều đã chết rồi!
….
Kiều Thiêm tự nhốt mình trong phòng khách sạn hai ngày rồi, không ăn không uống, mấy lần muốn ra cửa lại bị Tiểu Đổng ở cửa ngăn lại.
Anh vẫn chưa chết tâm, vẫn nhăc mãi Ninh Tĩnh vẫn yêu anh.
Mỗi lần nghe đến, trong lòng Diệp Kiều đều mắng anh là đồ ngốc
“Diệp tiểu thư!”
Diệp Kiều đang ngồi ở nhà hàng tây ở lầu một khách sạn xem sách, nghe thấy tiếng một người nam gọi mình thì ngâng đầu lên.
Chết tiệt, đây không phải là Đường Hựu Thời tình địch của anh hai sao?!
Đường Hựu Thời này cũng có bộ dáng người, nghe nói Đường gia ở thành phố N này cũng nổi danh lắm.
“Đường tiên sinh, tìm tôi có chuyện gì sao?” Diệp Kiều đóng sách lại, cùng không đứng lên, chỉ nghi ngờ hỏi.
“Chổ ngổi này có người không?” Đường Hựu Thời lịch sự hỏi, Diệp Kiều nhẹ nhàng lắc đầu, anh liền ngồi xuống.
“Cô vẫn còn là học sinh?” nhìn sách số học cấp ba bên người Diệp Kiều, Đường Hựu Thời tò mò hỏi.
Diệp Kiều cẩn thận nghĩ, xác định kiếp trước chưa từng gặp qua Đường Hựu Thời, đến cả Ninh Tĩnh có phải gả cho anh ta không cô cũng không biết.
“Đúng vậy, nhập hóc là tôi học lớp 12.” Những ngày này có thời gian là cô bổ sung lại kiến thức số học cấp ba, cô kiếp trước ngoại từ môn tiếng anh được 6 điểm râ, tất cả các môn khác đều đội sổ, trong đó số học là thảm hại nhất, lần nào cũng không đạt!
“Vậy cô vẫn còn nhỏ a!” Đường Hựu Thời kinh ngạc nói, cách ăn mặc nhìn rất chửng chặc. Anh gọi người phục vụ, tự gọi cho mình một tách cà phê, gọi cho Diệp Kiều một li soda.
“Đương tiên sinh tìm tôi, cuối cùng là có chuyện gì?” Diệp Kiều nghiêm túc hỏi, nhưng lại không nghỉ anh tìm cô thì có thể có chuyện gì.
“Kiều Thiêm anh trai cô, hiện tại vẫn ổn chứ? Hoặc tôi có thể giúp anh ta chết tâm đi!” Đường Hựu Thời cũng nghiêm túc nói.
Diệp Kiều nghe thế thì vui vẻ lên.
Cậu trẻ yêu nghiệt Đổ Quân vừa vào khách sạn, vừa nhìn đã thấy tiểu nha đầu, đều anh kì lạ hơn là, đối diện tiểu nha đầu còn có một người đàn ông đang ngồi.
Nhìn kỹ lại thì là đại thiếu gia Đường gia, hai người nói chuyện nhìn rất hợp ý.
Không ổn rồi! Địa vị Kiêu Kiêu nhà anh không giữ được rồi! Chính thế!
Không đến hai ngày đã thấu bọn họ ở bên nhau, Đổ Quân cuối cùng cũng bức bối không thôi.
Anh phải gọi điện thoại cho cháu ngoại trai báo cáo, tranh công!
Điện thoại không liên lạc được, anh trực tiếp đến doanh trại quân đội, tuy rằng bộ đội quân kỹ nghiêm minh, nhưng ở thành phố N vẫn chưa có nơi nào mà Đổ Quân không đến được.
Câu trả lời chính là, đại đội vẫn còn ở thành phố J huấn luyện.